Chương 4842 Lúc này, lại yên lặng đến kỳ lạ, cả Điền Kỵ, nhà họ Điền và nước Tề đều vô cùng yên tĩnh. Nhưng trong lòng mỗi người đều biết rõ đây là thời khắc giao chuyển của cơn bão, sự yên tĩnh cuối cùng trước khi một cuộc chém giết đẫm máu lớn hơn bắt đầu. Mọi người đều biết Tiêu Chính Văn từ âm phủ trở về vùng ngoài lãnh thổ, quét sạch thế lực lớn như Vạn Kiếm Cốc. Nhưng chắc chắn đây chưa phải là kết thúc. Vạn Kiếm Cốc có quan hệ mật thiết với Điền Kỵ, dù về công hay tư thì Điền Kỵ đều sẽ không từ bỏ như vậy. Thật ra, nếu không có tàn hồn còn sót lại của Hạng Vũ chiến đấu đến chết thì lúc này điện Thần Long cũng sẽ không còn nữa. Phía điện Thần Long bị tổn hại, Tần Lương Ngọc và Từ Huy Tổ cũng bị thương nặng, ngay cả Long Ngao cũng bị thương. Cùng lúc đó, các thế lực từng có ân oán với Tiêu Chính Văn cũng rơi vào cảnh lâm nguy. Đặc biệt là Tề Thiên Thư Viện. Sau khi Tiêu Chính Văn giết Kiếm Thánh, bọn họ đã lẩn trốn đầu tiên, vì sợ Tiêu Chính Văn sẽ giết mình. Phía nhà họ Khổng cũng vội vàng khởi động đại trận hộ sơn, đồng thời khẩn trương điều tất cả cao thủ Thiên Cảnh trở về nhà chính, vì sợ Tiêu Chính Văn sẽ quay lại giết nhà họ Khổng như tiêu diệt Vạn Kiếm Cốc. Ngay cả nước Ngụy và nước Triệu cũng phái quân đội nước Ngụy và kỵ binh nhà Triệu đến biên giới để phòng thủ. Không ai dám coi thường sức mạnh hiện tại của điện Thần Long, dù sao cũng có rất ít cao thủ trên Thiên Cảnh ở vùng ngoài lãnh thổ, người có thể so sánh với Kiếm Thánh lại càng ít hơn. Nhưng lần này, sau khi trở về từ âm phủ, Tiêu Chính Văn đã tàn nhẫn giết Kiếm Thánh, điều này cho thấy mức độ nghiêm trọng của việc này đã vượt xa dự liệu của mọi người. Nhưng phía Đế Khư lại không có bất kỳ động tĩnh nào, mấy ngày trôi qua, toàn bộ vùng ngoài lãnh thổ vẫn vô cùng yên tĩnh. “Lẽ nào Tiêu Chính Văn sợ rồi, không dám khiêu khích với Điền Kỵ và nước Tề nữa?” “Không thể nào. Với phong cách hành sự của Tiêu Chính Văn, chắc chắn sẽ không dừng lại ở đây, hơn nữa, kẻ đứng sau chuyến đi đến âm phủ lần này là Điền Kỵ, sao Tiêu Chính Văn có thể bỏ qua cho ông ta dễ dàng được!” “Điền Kỵ không chỉ có một mình, phía sau ông ta cũng không phải chỉ có Điền Tề, Tiêu Chính Văn thật sự dám động đến Điền Kỵ sao?” Mọi người bắt đầu bàn tán. Có một số chuyện, một khi đã bắt đầu thì không thể dễ dàng kết thúc! Đặc biệt là chuyện lần này đã chạm đến giới hạn của Tiêu Chính Văn. Anh không thể quản nổi vùng ngoài lãnh thổ, cũng không muốn quản, nhưng Điền Kỵ không chỉ coi vùng ngoài lãnh thổ như một quân bài, mà còn tính kế với giới thế tục, sao Tiêu Chính Văn có thể ngồi yên được? Thế tục càng tĩnh lặng, thế lực các bên càng cảm thấy nguy hiểm hơn. Cảm giác đè nén trước đại chiến mới khiến người ta đau đớn nhất. Đặc biệt là các thế lực từng gây thù chuốc oán với Tiêu Chính Văn, trong đoạn thời gian này càng như đang ngồi trên đống lửa.