Cộp cộp cộp.
Tiếng bước chân rất nhẹ nghe không giống âm thanh của nhân loại, Đường Thiên bất giác xoay người. Khi quay lại, trước mặt gã tối sầm, một con quái vật khổng lồ đang đứng trước mặt gã.
Dáng người thật to lớn!
Trong lòng Đường Thiên khiếp sợ, thứ trước mặt cao hơn gã tới hai ba lần, gã phải ngửa mặt lên mới thấy được mặt nó. Đây là một con tinh hồn thú loại rùa gã chưa từng gặp qua, mai rùa lớn như ngọn núi nhỏ, phủ kín vết thương loang lổ, tang thương khó tả. Các bộ phận khác cũng được che kín bằng lớp vảy rắn chắc, tứ chi thô ngắn. Đặc biệt nhất là đầu của nó, do từng làn khói đen tạo thành, làn khói đen thi thoảng lại biến ảo khiến nó tràn ngập cảm giác yêu dị.
Nó cúi đầu ngửi Đường Thiên một cái.
"Này... Ngươi là cái gì vậy?" Đường Thiên sắc mựt khiếp sợ bật thốt lên, gã quên bẵng cả vụ ít nói, quên tới tận chín tầng mây.
Con tinh hồn thú khổng lồ ngửi ngửi xung quanh Đường Thiên, cái đầu bằng khói đen lộ vẻ nghi hoặc. Làn sương mù bốc lên biến ảo chập chờn nhưng đủ để Đường Thiên nhận ra vẻ mặt của nó.
Con rùa đen khổng lồ nhìn chằm chằm vào Đường Thiên một hồi, Đường Thiên có thể thấy vẻ ngạc nhiên của nó.
"Cái này, ta tên... A Sửu."
Suýt nữa thốt lên hai chữ "Đường Thiên" nhưng cũng may gã nhớ ra đây không phải địa bàn của mình.
Nên biết điều một chút...
Rùa đen nhìn gã một lúc, xoay người rời đi. Lúc này Đường Thiên mới chú ý tới trên tứ chi rùa đen đều có làn khói đen, hành động của nó nhanh hơn tưởng tượng của Đường Thiên, hơn nữa hoàn toàn không có vẻ chạm chạp cồng kềnh, ngược lại khá nhẹ nhàng.
Đường Thiên tròn mắt nhìn rùa đen biến mất.
"Một con tinh hồn thú kỳ quái!" Binh chui ra, sắc mặt kinh ngạc: "Ta không cảm nhận được chút khí tức của vật sống nào trên người nó? Chẳng lẽ là vật chết?"
"Ô, đại thúc cũng thấy vậy à?" Đường Thiên không khỏi gật đầu: "Ta cũng thấy thế. Mà thôi, ta làm xong việc đã!"
Đường Thiên xoay người lại tiếp tục chặt gạch băng.
Khi Anh tỷ trở lại, trước mặt Đường Thiên đã có một ngọn núi gạch băng, Anh tỷ cực kỳ cao hứng, bảo Đường Thiên về trại tu luyện nghỉ ngơi.
Trại tu luyện cách thành Hàn Cổ cũng không xa, trên đường về trại, vài võ giả lướt qua đỉnh đầu gã, đối phương không hề che giấu khí thế, một người trong đó là Thánh giả!
Trong lòng Đường Thiên suy đoán, người này có lẽ là cha của Lý Lương Khâu, Lý Nhược. Gã sợ làm đối phương cảnh giác, không dám nhìn kỹ.
Trở lại trại tu luyện, Đinh Thần vội vàng hỏi chuyện hôm nay, Đường Thiên nói về con rùa đen khổng lồ kia. Đinh Thần nói con rùa đen đó tên là Vụ Quy, tính tình ôn hòa, xưa nay chưa từng xảy ra chuyện hại người, thế nhưng không ai biết lai lịch của Vụ Quy.
Trại tu luyện đã được sửa xong, mỗi ban đều có nơi đóng quân của mình, mọi người thu xếp nghỉ ngơi. Ban ngày mệt mỏi, những ngày vùa qua lại kinh hãi quá độ, giờ thanh tĩnh lại, mọi người đều say ngủ.
Đường Thiên đang đợi bóng đêm tới, bèn ngồi trong phòng suy nghĩ võ kỹ.
Thực lực hiện tại của gã không yếu, còn mạnh hơn võ giả đồng thau bình thường không ít, thế nhưng gã vẫn không tìm được ý tưởng nào mới. Cục diện này bắt nguồn từ hai vấn đề. Một là có phải thể chất không năng lượng đã là đỉnh điểm hay không? Còn có thể tăng cường không? Thực lực của gã ngày nay phần lớn ỷ lại năng lượng đặc thù của thể chất không năng lượng. Một vấn đề khác chính là cách sử dụng Tiểu Nhị, tới giờ lý giải của gã đối với Tiểu Nhị đa phần là dựa vào Tiểu Nhị tự mình phát huy.
Với võ giả cấp bậc Đường Thiên, sức mạnh thiếu sự khống chế là rất không nên.
Hắn cần bình tĩnh lại, tìm tòi biện pháp. Thánh giả gia nhập trận doanh không ít, bọn họ mang tới rất nhiều lý luận và quan niệm của lĩnh vực cấp thánh, điều này khiến Đường Thiên mở mang tầm mắt.
Sau khi lên tới cấp thánh, nắm giữ hồn vực, phương thức chiến đấu thay đổi về căn bản. Tất cả bắt nguồn từ việc hồn vực có thể trực tiếp điều động chân lực. Phương thức chiến đấu của hồn vực muôn hình vạn trạng, có hồn vực có thể hóa thành một không gian hoàn chỉnh, vây khốn kẻ địch bên trong, như Kiếm Thánh mà Đường Thiên găp tại Phong Ma Kiếm. Lại có hồn vực mô phỏng cách vận chuyển chân lực hình thành công kích mạnh mẽ hơn, tỷ như thủ hạ Phong Nguyệt của Đường Thiên. Mà hồn vực mà võ giả huyết mạch lĩnh ngộ cũng khác với võ giả bình thường, hồn vực của họ thường để tăng cường thân thể. Ngoài ra còn rất nhiều hồn vực đặc thù, tỷ như kiếm hồn của Tỉnh Hào, đó là một loại hồn vực cực kỳ đặc thù.
Nghĩ tới đây, Đường Thiên bỗng nảy sinh suy nghĩ, chẳng lẽ Tiểu Nhị của mình cũng là một loại hồn vực đặc thù?
Suy nghĩ này vừa xuất hiện lập tức khiến Đường Thiên kích động hẳn lên.
Đúng vậy!
Kiếm hồn của Tỉnh Hào đại ca có thể thành hồn vực, sao Tiểu Nhị lại không thể là hồn vực? Hơn nữa Tiểu Nhị có thể trực tiếp khống chế năng lượng, đặc điểm này cũng giống với hồn vực.
Cảng nghĩ Đường Thiên càng cảm thấy có lý, gã vội gọi Binh lại, nói suy nghĩ này ra. Binh nghe cũng thấy có lý, bèn nhanh chóng trở lại thành Tam hồn, sau đó truyền tin cho chòm Đại Hùng, bảo họ tra xem có hồn vực tương tự như vậy không.
Chòm Đại Hùng nhanh chóng truyền tin đến, quả thực có loại hồn vực này!
Đây là một loại hồn vực cực kỳ hiếm thấy, tên là thức hồn. Thức hồn là một loại hồn vực rất cổ, giờ đã cực kỳ hiếm thấy. Trong thời viễn cổ, hệ thống võ kỹ còn xa mới tinh tế được như hiện tại, khi đó quy tắc trong hồn vực của Thánh giả còn xa mới thuần túy như ngày nay, thường là bao hàm vài pháp tắc các phương diện.
Thức hồn chính là một loại hồn vực đặc biệt như vậy, nó có linh trí nhất định, bao hàm không chỉ một loại pháp tắc, nó có thể tự thành một thể, có tính trưởng thành. Thế nhưng nó cũng không phải không có khuyết điểm. Nếu nói hồn vực hiện tại như một mảnh đất, Thánh giả tự xây nhà trên đó. Vậy thức hồn lại như nuôi một con thú, sự trưởng thành của nó có quá nhiều thứ không thể khống chế.
Đây cũng là nguyên nhân khiến cho thức hồn từ từ thất truyền.
Thánh giả đắm chìm trong khống chế sức mạnh, thứ sức mạnh không thể khống chế là điều bọn họ không thích nhất.
Đọc tới đây Đường Thiên bỗng bừng tỉnh.
Có điều khác với kiếm hồn, vừa xuất hiện đã là hồn vực đỉnh cấp, thức hồn tuy hy hữu hiếm thấy thế nhưng nó mạnh hay yếu lại có tính may rủi rất lớn. Có thức hồn ban đầu rất cường đại, sau này lại yếu đi, vì nó ẩn chứa không chỉ một loại pháp tắc, trọng tâm thiên lệch thế nào thường không thể khống chế. Mà có thức hồn ban đầu rất yếu, sau này lại rất mạnh.
Khi các Thánh giả chòm Đại Hùng biết hồn vực của Đường Thiên là thức hồn, đều tỏ thái độ cẩn thận.
Đường Thiên lại không nghĩ nhiều như vậy, Tiểu Nhị có lợi hại hay không không cần gấp gáp, quan trọng là tìm ra phương hướng. Bản thân dẫu sao cũng trưởng thành từ hệ thống võ kỹ hiện đại, cho dù là thức hồn cũng chưa chắc giống với thức hồn thời viễn cổ.
Biết còn có hồn vực kỳ lạ như vậy, dòng suy nghĩ của Đường Thiên được mở mang rất nhiều.
Có điều sắc trời đã tối, đã tới lúc đột nhập vào phủ thành chủ.
Đường Thiên lặng lẽ đứng dậy, thay đổi tướng mạo và thân hình, không làm kinh động bất cứ ai, bay về phía thành Hàn Cổ. Vừa tới gần thành HÀn Cổ, Đường Thiên lập tức phát hiện có điểm bất thường, buổi tối thành Hàn Cổ được thủ vệ càng sâm nghiêm.
"Có quỷ rồi!" Binh cười khẩy: "Một vùng đất trống trơn có gì đáng để thủ vệ sâm nhiêm như vậy?"
Đường Thiên bĩu môi: "Ngươi nói câu này nhiều rồi!"
"Ngươi đoán trong đó sẽ có gì?"Binh mong chờ hỏi.
"Không biết." Đường Thiên lắc đầu: "Vào xem là biết."
Trực giác của gã nhạy cảm vô song, nhanh chóng tìm ra kẽ hở của thủ vệ, như một cái bóng lao qua tường thành. Nếu so về lực phá hoại, thể chất không năng lượng không so được với các Thánh giả huyết mạch, thế nhưng thể chất không năng lượng có một điểm tốt là không có sóng năng lượng, chỉ riêng điểm này cũng đủ khiến Đường Thiên tránh thoát tuyệt đại đa số các bí bảo loại dò xét.
Động tác của gã không chút tiếng động, cơ bắp toàn thân được khống chế cực kỳ chính xác, mỗi lần phất lực đều nhẹ nhàng như báo. Mà trực giác cường đại và khả năng dự đoán của gã khiến gã có thể sớm phán đoán ra nguy hiểm.
Không làm kinh động bất cứ ai, gã tới phủ thành chủ.
Thủ vệ trong phủ thành chủ nhìn qua lại không sâm nghiêm như vậy, thế nhưng Đường Thiên biết đây là giả, có hai Thánh giả trấn thủ, nơi này nguy hiểm hơn bên ngoài không biết bao nhiêu lần.
Binh lập tức lộ mặt chuyên nghiệp của mình, ban ngày hắn đã lặng lẽ ghi nhớ hoàn cảnh và bố trí, dưới sự chỉ điểm của Binh, Đường Thiên tìm tới một góc không người, lặng lẽ bò vào.
Cẩn thận tránh khỏi võ giả thủ vệ và tuần tra, rốt cuộc Đường Thiên cũng tìm tới góc tường chủ viện, tìm một chỗ nhảy vào, gã lập tức há hốc mồm.
Đây là đâu?
Cách nhau có một bức tường, nơi này lại phồn hoa như gấm, cỏ xanh biêng biếc, ý xuân dạt dào.
Giang Dương đả tọa trong bụi hoa, hắn là đại đệ tử của Lý Nhược, ngày thường vẫn theo bên cạnh Lý Nhược, lần này tiểu sư đệ gặp chuyện trong hàn triều, hắn bèn theo sư phụ tới đây.
Đột nhiên hắn mở mắt ra.
Trong hoa viên có người xông vào.
Con ngươi hắn lấp lánh ánh sáng xanh lục, trong lòng cực kỳ kinh ngạc, thật to gan, lại dám lẻn vào trong lúc sư phụ và đại sư bá đều có mặt.
Nếu đối phương không đi nhầm vào hoa viên của hắn, hắn cũng không phát hiện ra.
Chỉ có điều, hoa viên này là lãnh địa của ta.
Hắn xòe tay, ấn xuống thảm cỏ xanh, tròng mắt phát ra ánh sáng xanh lục, mái tóc cũng hiện màu xanh lục.
Trong bóng tối, vô số hoa cỏ như bị một lường khí kình vô hình cắt đứt, chậm rãi bồng bềnh trên không trung, từng cây dựng đứng như ám khí. Tình cảnh đó quỷ dị không nói nên lời.
Đường Thiên bỗng lộ vẻ đề phòng, gã cảm thấy nguy hiểm như bị một con dã thú nhắm vào.
Bị phát hiện rồi!
Gần như chỉ trong chớp mắt, Đường Thiên hiểu ra, lúc này phía trước vang lên âm thanh thăm thẳm: "Người tới là khách, ở lại đi!"
Vô số bóng mờ nhảy ra từ bốn phương tám hướng, Đường Thiên kinh ngạc phát hiện, mình bị bao vây.
Có mai phục?
Khi gã nhìn rõ những bóng mờ đó chỉ là một đống cỏ xanh, không chỉ không buông lỏng, ngược lại càng cảm giác nguy hiểm.
Ong!
Vố số cỏ xanh như ám khí, bắn về phía gã như mưa rơi, tiếng xé gió sắc bén tụ tập lại khiến da đầu tê dại. Nhất thời, Đường Thiên phát hiện mình không có chỗ nào để trốn.
Đây là võ kỹ gì vậy?
Đường Thiên ngơ ngác.
Truyện convert hay : Đô Thị Ma Tôn Nãi Ba