Chương 4970 Cái tên này Tiêu Chính Văn biết được từ Hắc Bá. Nghe nói người này có sức chiến vô cùng mạnh, đã từng đấu với Bạch Khởi ba ngày ba đêm không phân thăng bại. Chỉ riêng điều này đã đủ để thấy Ngọc Kiếm Thiên Quân là nhân vật hung ác. “Nếu anh đã nghe đến tên sư phụ tôi rồi thì nên ngoan ngoãn giao sát mẹ ra đây, đừng tốn thời gian thêm nữa!” Dạ Ma Thiên nói. “Thật ra, tôi thấy ông ta còn lâu mới xứng với danh hiệu Thiên Quân!” Tiêu Chính Văn chế nhạo. “Hừ! Loại ngu dốt như anh ở chiến trường vùng ngoài vũ trụ rất nhiều, chỉ là bây giờ bọn họ đã biến thành phân bón hết rồi!” ánh mắt Dạ Ma Thiên trở nên lạnh lẽo. “Tiêu Chính Văn, chỉ cần cậu giao sắt mẹ ra thì chúng ta có thể thương lượng, tôi sẽ coi như chưa từng nghe thấy những lời nhận xét trước đây của cậu”. “Vả lại hôm nay ba người chúng tôi đến là vì sắt mẹ, chưa từng nghĩ tới việc lấy mạng của cậu, chỉ cần cậu biết điều, tôi có thể tha cho cậu một con đường sống, cậu thấy sao?” Hồng Ấn kiêu ngạo nói. “Tha cho tôi một con đường sống ư?” Tiêu Chính Văn bật cười. “Chúng ta đều là người thông minh, chảc cậu cũng hiểu tình hình trước mät đối với cậu vô cùng bất lợi”, Hồng Ấn trầm giọng nói: Thật ra Hồng Ấn thấy Tiêu Chính Văn cũng là thiên tài đỉnh cao, xét cả về tài năng hay khả năng kiểm soát thế cục đều trên trình độ bình thường. Tiêu Chính Văn chắc cũng hiểu rõ thế cục trước mắt vô cùng nguy hiểm, chỉ cần hai bên khai chiến, ba chọi một thì Tiêu Chính Văn không hề có hy vọng chiến thắng. Hơn nữa, mặc dù Tiêu Chính Văn đã gây ra rất nhiều sóng gió ở vùng ngoài lãnh thổ, nhưng vẫn kém hơn bọn họ vài cấp bậc. Cảnh giới của bọn họ đều cao hơn Tiêu Chính Văn, cùng hợp lực có thể đá xa Tiêu Chính Văn vài chục con đường. Quan trọng nhất là bây giờ Tiêu Chính Văn chỉ là thần hồn, không thể phát huy nổi một phần mười thực lực, càng không có khả năng là đối thủ của bọn họ. Vì vậy trận chiến này đối với Hồng Ấn chẳng có gì đáng lo. Ông ta thấy điều Tiêu Chính Văn có thể làm bây giờ là giao nộp sắt mẹ, ngoan ngoãn cúi đầu nhận lỗi. “Người thông minh? Tôi thấy chưa chäc đâu. Người thông minh sẽ không đuổi đến âm,phủ! Nói cách khác, cái gọi là người thông minh ông nói chỉ là do ông nghĩ vậy mà thôi” Tiêu Chính Văn chế nhạo. “Hừ! Nói chuyện với loại người như anh thật phí lời! Ở trước mặt chúng tôi, anh còn không bãng một con kiến!” sát khí quanh người Trần Phong lại mạnh hơn vài lần. Mặc dù hắn là thiên tài nhà họ Trần, đã trải qua vô số trận chiến, mặc dù luôn bị nhà họ Trần che giấu, nhưng không có nghĩa là kinh nghiệm chiến đấu của hắn kém hơn Tiêu Chính Văn. Đây cũng là điều khiến hắn tự hào. “Tôi cho cậu cơ hội cuối cùng, đừng ép chúng tôi phải ra tay!” lúc này Hồng Ấn cũng mất kiên nhãn, ánh mät đầy sát khí.