Chiến Thần Bất Bại

chương 4984

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Chương 4984 “A!” Trần Phong kêu lên thảm thiết, đau tới độ hắn gần như trợn trừng cả hai mắt! “Anh muốn tự phế mình bằng một nhát kiếm sao?”, Tiêu Chính Văn cười lạnh lùng nói. Lúc này anh có cảnh giới Thiên Cảnh cấp sáu, đã gần như ngang hàng với thời kỳ đỉnh cao của mấy người Hồng Ấn, còn mấy người Trần Phong lại mất đi xác thịt, xuất hiện trước mặt Tiêu Chính Văn với trạng thái thần hồn, chiến lực lại còn giảm sút mạnh mẽ. Vậy nên cho dù là uy thế còn lại của bí trận không gian thì cũng không phải là thứ mà Trần Phong có thể chống đỡ. Đặc biệt là khoảnh khắc nhát kiếm của hắn chưa chạm tới bí trận không gian thì đã thầm cảm thấy không ổn, thế nhưng hắn còn chưa kịp rút kiếm về đã bị chặt đứt mất ngón tay! Nếu như không phải vào khoảnh khắc hắn cảm thấy không ổn chần chừ một lát thì e rằng cả cánh tay đều đã bị chém đứt luôn cả rồi! “Tiêu Chính Văn! Nếu như hôm nay Trần Phong tôi không giết được anh thì tôi không làm người!”, Trần Phong gào lên đầy phẫn nộ! Ngay tức thì, trên bầu trời sấm chớp chằng chịt, cuồng phong nổi dậy! Hắn là con cưng độc nhất vô nhị của nhà họ Trần đó! Hôm nay lại bị một kẻ tiểu bối nhỏ bé như con kiến bên trong thế tục làm cho bị thương, điều này thật khiến cho hắn mất hết thể diện! Hơn nữa, hắn có cảnh giới gì? Còn Tiêu Chính Văn thì có cảnh giới gì? Chuyện này chẳng khác gì bị Tiêu Chính Văn tát cho một cái! Lăng Phùng nhắm chuẩn thời cơ, tung ra một nhát kiếm! Khí tức mãnh liệt lập tức chấn động đất trời, trên bầu trời giống như xuất hiện một ráng mây màu bạc! “Soạt!” Trên không trung, một đoá hoa kiếm rực rỡ mở ra phía sau lưng Tiêu Chính Văn! Nhát kiếm này gần như chém trọn màn trời, cắt đứt tất cả sức sống của Tiêu Chính Văn! Đối diện với nhát kiếm đột ngột mang theo uy thế mạnh mẽ như vậy, đổi lại là người khác thì e rằng chắc chắn chỉ còn đường chết. Thế nhưng nhát kiếm này của hắn rõ ràng còn quá non yếu ở trước mặt Tiêu Chính Văn! Dẫu sao Tiêu Chính Văn cũng có trình độ rất cao về kiếm cảnh và kiếm ý, dù là Dạ Ma Thiên thì cũng chưa chắc đã có thể sánh ngang vai với anh chứ huống hồ gì là Lăng Phùng? “Soạt!” Tiêu Chính Văn cũng vung kiếm chém ra, chỉ là trong nhát kiếm này giống như mang theo một khí vận Vương Triều, lại đan xen với khí tức Đế Vương! Cùng là một nhát kiếm, thế nhưng nhát kiếm này của Lăng Phùng chỉ có uy thế chứ không có khí vận! “Ầm!” Hai nhát kiếm va vào nhau, tầng mây đảo lộn, thậm chí giữa đất trời còn xuất hiện cả loạn lưu thời không, tháng năm vô tận trôi qua với tốc độ cực nhanh trên bầu trời!

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio