Chương 5005 Lạc Đan vừa mới nói dứt lời, một luồng khí vận Đế Vương khủng bố đột nhiên lan ra, khí tức của rồng hết sức bá đạo lập tức bao trùm khắp nghìn dặm! “Gừt” Cùng với một tiếng rồng ngâm chấn động, một con rồng khổng lồ cứ thế xuất hiện. Chỉ một đòn đã đánh bay luôn Thiên Sát. “Cậu muốn chết hả?” Thiên Sát không thể ngờ Tiêu Chính Văn lại dám đánh lén mình! Tiêu Chính Văn vừa mới ra tay, đại tướng Dạ Xoa và phán quan mặt đen đã cùng xông lên trước. “Cậu Tiêu là khách quý mà tôi mời tới, ai dám động tới cậu Tiêu thì chính là đối địch với cả gia tộc Dạ Xoa chúng tôi! Cho dù phải khuấy đảo cả âm phủ thì tôi cũng phải phân cao thấp với mấy người!” Đại tướng Dạ Xoa vừa nói vừa cầm xiên thép, đâm về phía Thiên Sát! Cùng lúc này, sau lưng U Minh Đế Quân đột nhiên xuất hiện một bức màn máu, ngay sau đó cả đại điện đều trở nên rúng động! Chỉ trong nháy mắt, một luồng khí tức chết chóc khủng bố bao trùm khắp đại điện, một luồng gió lớn thổi tới, ép cho đại tướng Dạ Xoa phải lùi ra sau mấy trăm bước. Phán quan mặt đen cũng bị luồng gió lớn đó thổi cho bay ngược ra sau. “Chuyện này…chuyện này…, đại tướng Dạ Xoa hoàn toàn ngây rat Bởi vì cỗ sức mạnh này căn bản không thuộc về U Minh Đế Quân! “Soạt!” Trong màn sương máu dần xuất hiện một thanh kiếm dài màu đỏ, khí tức âm sát nháy mắt đã bao trùm khắp đại điện. Thậm chí ngay cả mấy người đại tướng Dạ Xoa cũng không chống đỡ nổi khí tức âm sát này, hai người Sở Giang Vương và Tần Quảng Vương cũng đồng loạt sững sờ. “Kiếm U Minh Càn Khôn?” Tần Quảng Vương vừa nhìn đã nhận ra ngay thanh kiếm dài màu máu đó là bảo vật của âm phủ! Lúc này, đại tướng Dạ Xoa và phán quan mặt đen cũng đang ngẩn ra. U Minh Đế Quân chậm rãi đứng dậy từ trên bảo toạ, giơ tay lên cầm lấy kiếm U Minh Càn Khôn, một luồng khí tức hết sức cường bạo cứ thể đổ ập xuống. Vô số huyết khí bao vây lấy U Minh Đế Quân, phạm vi của màn sương máu vẫn đang không ngừng mở rộng, mà tất cả những người bị màn sương máu chạm tới đều lập tức bị nó cố định nguyên tại chỗ! Ngay cả mấy người đại tướng Dạ Xoa cũng chẳng thể động đậy, chỉ có thể trơ mắt nhìn ông ta bước về phía Tiêu Chính Văn. “Cậu Tiêu, cẩn thận với thanh kiếm U Minh Càn Khôn trong tay ông tai”, phán quan mặt đen vội vàng nhắc nhở Tiêu Chính Văn. Thật ra cho dù ông ta không nói thì Tiêu Chính Văn cũng có thể cảm nhận được thanh kiếm dài màu máu này tuyệt đối không hề tâm thường, hơn nữa sức mạnh cầm cố này cũng rất mạnh, giống như cả âm phủ đều buộc phải đứng yên theo sức mạnh ý chí của U Minh Đế Quân! “Tôi nghe nói dù là ở vùng ngoài lãnh thổ hay là ở thế tục, cậu đêu cực kỳ mạnh, còn hết lần này tới lần khác khiến cho người nhà họ Khổng mất hết thể diện, hôm nay tôi muốn lĩnh giáo một chút xem cậu có điểm gì hơn người!”