Chương 5082 Chỉ cần giết được Tiêu Chính Văn thì mọi chuyện trước mắt sẽ kết thúc, cho dù bại trận thì cũng không đến mức chết thảm trong tay âm binh. Bọn họ đã quá coi thường Tiêu Chính Văn. Thật ra khi Tiêu Chính Văn rời âm phủ đã đạt cảnh giới Chuẩn Thánh, nếu không, sẽ không coi thường Mã Vương Gia như vậy. Càng không thể ra lệnh cho Phù Kiên phá hủy núi Mã Vương. Tuy nhiên, Tiêu Chính Văn cần thêm một thời gian thích ứng nữa mới có thể dùng thân xác của mình để phát huy sức mạnh của cảnh giới Chuẩn Thánh. Cơ thể hiện giờ của anh không thể chống chịu được sức mạnh đáng sợ của cảnh giới Chuẩn Thánh. Sự chênh lệch giữa cảnh giới Chuẩn Thánh và Thiên Cảnh quá lớn, hai loại sức mạnh này thuộc về hai đẳng cấp hoàn toàn khác nhau. Thiên Cảnh giống như địa cầu, còn Chuẩn Thánh giống như cả hệ ngân hà, cả về thể chết hay độ thuần chất thì đều có sự chênh lệch. Cho dù vậy, Tiêu Chính Văn cũng đã nâng cao thực lực lên Thiên Cảnh cấp bảy trong nháy mắt. Khi Tiêu Chính Văn nâng tay, một con rồng vàng bay vút lên. Một hình thái cực âm dương khổng lồ chuyển động, sinh khí của vô số người gần như bị Tiêu Chính Văn tước đoạt trong nháy mắt. “Lên!” Tiếng rồng gầm vang vọng trời đất, thân rồng khổng lồ đã ngăn chặn đòn chí mạng của đám người Trần Phong. Sở Giang Vương và Phù Kiên thấy vậy định tiến lên giúp đỡ, Tiêu Chính Văn lại xua tay nói: “Một mình tôi là đủ rồi!” Tiêu Chính Văn đủ tự tin để đối phó với ba người họ, hơn nữa, khúc xương khó bẻ gãy nhất bây giờ không phải là bọn họ mà là Tử Hoàn nhà họ Khổng. “Hừ, khẩu khí lớn đấy, anh tưởng rằng nơi đây là âm phủ sao?” Dạ Ma Thiên mỉa mai nói. “Nếu là ở âm phủ, ba người chúng tôi chưa chắc đã là đối thủ của anh, nhưng nơi đây là thành Thiên Khu!” Trần Phong tùy ý nói. “Có gì khác sao? Cho dù là ở đâu hay khi nào, các người đều sẽ bại dưới tay tôi mà thôi!” Tiêu Chính Văn phất tay áo nói. Từng đạo lực luân hồi đánh về khoảng không. Mỗi lực luân hồi phóng ra như lưỡi đao khổng lồ, điên cuồng chém đầu người của Chư Thiên Thần Giới. Thấy Tiêu Chính Văn không dùng toàn lực đấu với ba người họ, vẫn còn tâm trạng đi “thu hoạch” đầu kẻ khác, ba người họ đồng thời nổi giận. “Tiêu Chính Văn! Ngươi dám!” Thiên Tuyệt cầm kiếm trong tay, tiến tới. Mỗi nhát kiếm của hắn đều đem theo sức mạnh trời đất, như chủ nhân của thế giới này, dù là gió, mưa hay không khí đều có thể trở thành vũ khí sắc bén trong tay hắn. Trời đất biến thành một chiếc lòng khổng lồ, giống như một tấm lưới lớn, vô số bóng kiếm phá vỡ khoảng không, cắt đứt mọi thứ.