Chương 5113 Dù là Tiêu Chính Văn chỉ mới ở cảnh giới Thiên Cảnh cũng đủ để khiến đám người họ ra sức đối phó, nếu cộng thêm vị trước mặt này nữa thì người ta không dám tưởng tượng. Nhất là Tiêu Chính Văn trước mặt này, cho dù về khí tức hay cảnh giới đều hơn hẳn Tiêu Chính Văn kia mấy bậc. Dù sao ai trong số họ cũng đều là thiên tài, sao có thể không nhìn ra thực lực của Tiêu Chính Văn chứ? “Chắc chắn là thật”. Tiêu Chính Văn khẽ cười, nhưng ánh mắt anh lại hiện lên sát khí và sự lạnh lẽo. “Tôi nghe nói anh muốn đến thế tục giết tôi? Bây giờ không cần đi xa thế nữa, tôi đã ở ở đây chỉ đợi anh đến giết”, Tiêu Chính Văn cười mỉa nhìn Chí Thiên. Xung quanh lập tức trở nên yên tĩnh, bầu không khí cũng vô cùng căng thẳng. Nếu là Tiêu Chính Văn ngày hôm đó, Chí Thiên cũng sẽ không hỏi câu vừa rồi, e là lúc Tiêu Chính Văn vừa xuất hiện thì đã chém một nhát đến rồi. Nhưng đối mặt với Tiêu Chính Văn trước mắt này không chỉ có Chí Thiên sợ mà ngay cả Ngọc Hoành mạnh nhất cũng không có gan kiêu ngạo nữa. Dù họ đánh ngang tay với Tiêu Chính Văn cũng không dám đảm bảo mình không bị thương, hành lang thời không là nơi vô cùng nguy hiểm với bất kỳ ai, một khi họ bị thương thì đồng nghĩa với việc đặt bản thân vào chỗ chết. Dù sao cả Chư Thiên Thần Giới, mỗi lần đều có mấy trăm ngàn cường giả tiến vào hành lang thời không, nhưng người có thể sống sót đi ra rất ít. “Nếu anh đã đạt đến cảnh giới này của chúng tôi thì đương nhiên có thể đi vào hành lang thời không”, một thiên tài khác ở bên cạnh vội đứng ra giải vây nói. Thậm chí Tiêu Chính Văn lười nhìn hắn, lạnh lùng nói: “Chỗ này đến lượt anh nói chuyện sao?” Vừa nghe anh nói thế, thiên tài đó nổi giận. Hắn là thiên tài của giới Hữu Sắc, tên là Thiên Hình, cũng có thể xếp trong top năm trong số mười thiên tài. “Tiêu Chính Văn, cảnh giới của mọi người đều giống nhau, không ai có thể làm gì đối phương, dù trước đó có chút mâu thuẫn thì mọi người cũng sắp đi vào hành lang thời không, tôi nghĩ vẫn nên việc lớn hóa nhỏ, việc nhỏ thành không là tốt nhất”. “Dù sao trong hành lang thời không rất nguy hiểm, nếu bị thương ở bên ngoài, e là chúng ta không có cách nào đi hết hành lang thời không”. Lại một vị thiên tài nữa cũng lên tiếng nói. “Anh là cái thá gì, đến lượt anh nhiều chuyện sao?”, Tiêu Chính Văn lạnh lùng quở trách. Nghe Tiêu Chính Văn nói thế, bầu không khí trở nên hơi gượng gạo. Mười vị thiên tài này có người nào không tự cho mình là cao siêu? Có người nào không phải là người đạt đến đỉnh cao trong một thế giới rộng lớn? Lẽ nào chỉ có một mình Tiêu Chính Văn cần thể diện? Lẽ nào những người như họ đều vứt hết mặt mũi đi? Hai thiên tài vừa lên tiếng trước đó và đám người Ngọc Hoành đều mặt đầy sát khí nhìn chằm chằm Tiêu Chính Văn.