“Thiên Huệ!”
Đường Thiên vừa nhìn thấy ánh sáng sáng lên liền gấp gáp vội vã rướn giọng gọi.
“Thiên ca ca!”
Giọng nói nhẹ nhàng thoải mái như nước của thiếu nữ thật tuyệt vời.
Trong nháy mắt Đường Thiên quên đi tất cả, Thiên Lộ, chiến tranh hay bất cứ thứ gì đi nữa đều quên đi sạch sẽ. Hắn cười ngây ngốc kể cho Thiên Huệ sạch sành sanh tất cả những sự việc phát sinh trong khoảng thời gian vừa qua.
Ở cách đó không xa, Binh mỉm cười khi nghe Đường Thiên miêu tả sinh động mình lợi hại ra sao, đại sát tứ phương thế nào. Thật là một gia hỏa thuần phác.
Bên kia cửa sao đồng thau, Thiên Huệ chống cằm, vẻ mặt đầy sùng bái. Không còn chút sắc bén nào của nữ chiến thần vô địch, chỉ còn một thiếu nữ đang si mê trong tình ái mà thôi.
Cách đó không xa, A Tín cùng với Tiểu Nhiên ngồi chồm hổm trên mặt đất. A Tín hừ lạnh: “Khí thế đâu chứ! Khí thế của đại nhân đâu chứ! Sao vừa cùng tiểu tử kia nói chuyện thì đại nhân đã không còn chút khí thế nào! Thật quá mất mặt!”
Tiểu Nhiên liếc mắt nhìn hắn: “Nếu ngươi còn tiếp tục nói xấu đại nhân, ta lập tức đem ngươi băm cho chó ăn!”
“Lại là câu này…” A Tín lẩm bẩm.
Tiểu Nhiên trừng mắt nhìn hắn, A Tín lập tức ngậm miệng. Con mẹ bạo lực này chuyện gì cũng dám làm nha.
Mặt trước cửa sao đồng thau, Đường Thiên đang có rất nhiều nghi hoặc.
“Thiên Huệ, trong cái Lục Phân Nhãn này rốt cuộc là thứ gì? Tiền bối Thương Dương Vũ nói bên trong là tọa độ. Còn nữa, tên hỗn đản đó rốt cuộc là ai?” Đường Thiên hỏi những nghi hoặc chất chứa trong lòng đã lâu.
Thượng Quan Thiên Huệ ừ một tiếng: “Thứ được ghi lại bên trong Lục Phân Nhãn là tọa độ cửa sao thông tới Thánh vực. Cha của Thiên ca ca là người đứng đầu chòm Song Nam.”
“Thánh vực? Đó là địa phương gì?” Đường Thiên sửng sốt. Việc người kia là người đứng đầu chòm Song Nam không làm hắn bất ngờ. Khi Thương Dương Vũ nói trong Lục Phân Nhãn là một tọa độ, hắn đã nghĩ phải chăng tọa độ này là cửa vào chòm Song Nam? Nhưng không nghĩ tới đó lại là một nơi hắn chưa từng nghe qua.
“Ta cũng không biết nhiều về Thánh vực. Ta chỉ biết truyền thừa của Hoàng Đạo mười hai cung có cội nguồn từ Thánh vực. Thánh vực và Thiên Lộ không quấy rầy lẫn nhau, vào thời xa xưa, có một lần có danh thánh giả trong vô ý bị cuốn vào một cửa sao, tiến vào Thiên Lộ. Lúc đó chòm sao vẫn chưa thành hình, vị thánh giả quá đỗi vui mừng, mỗi người lựa chọn một chỗ tinh lực nồng nặc nhất, chải vuốt tinh lực, vận chuyển ngôi sao. Nguyên thủy của Hoàng Đạo mười hai cung mới từ từ hình thành, sau đó mới từ từ hình thành kết cấu Hoàng Đạo mười hai cung.” Thiên Huệ giải thích.
Đường Thiên há miệng, hắn bị tin tức này làm cho kinh ngạc đến ngây người. Hoàng Đạo mười hai cung hóa ra lại thành hình như thế.
“Chờ chút, còn một người nữa đâu?” Hắn thoáng phản ứng lại.
“Người kia thấy sinh linh Thiên Lộ phồn thịnh, hoàn toàn khác với Thánh vực. Hắn cảm thấy rất hứng thú nên chuyên tâm nghiên cứu huyết mạch, đó chính là khởi nguồn của Hắc Hồn.” Thượng Quan Thiên Huệ giải thích.
Hắc Hồn cũng là do…
Đường Thiên cảm thấy hiểu biết của mình hoàn toàn bị phá vỡ, Binh vốn đang mỉm cười bên cạnh cũng đang khiếp sợ.
“Qua rất nhiều năm, Thiên Lộ có diện mạo rực rỡ hẳn lên, cũng đã phát triển ra truyền thừa của chính mình. Khoảng năm trước lại có một gã thánh giả Thánh vực từ một cửa sao cực kỳ nhỏ hẹp bước vào Thiên Lộ. Hoàn toàn khác so với vị thánh giả nọ, vị thánh giả này có bối cảnh cực sâu. Thiên Lộ có hàng tỉ người khiến hắn vô cùng khiếp sợ. Hắn vốn tưởng có thể dễ dàng đem Thiên Lộ nhét vào túi, nhưng cửa sao kia cực kỳ nhỏ hẹp, mỗi năm mới mở ra một lần, vì vậy hắn dựng nên Thánh điện.” Giọng Thượng Quan Thiên Huệ có chút thâm trầm.
“Thánh… Thánh điện!” Lần này Đường Thiên hoàn toàn ngây người, Thánh điện, vậy chẳng phải là Quang Minh võ hội sao?
“Thánh điện được thành lập cụ thể như thế nào cũng không rõ ràng lắm. Tuy rằng Thánh điện không có cách nào mở cửa sao, nhưng họ luôn có liên hệ với Thánh vực. Bọn họ sáng lập Quang Minh võ hội, đối phó với Hắc Hồn đã thành danh, nhanh chóng thâm nhập vào từng ngóc ngách của mọi chòm sao. Hoàng Đạo mười hai cung là hậu nhân của vị thánh giả năm xưa, bọn họ điều tra ra rõ ràng lai lịch của Quang Minh võ hội. Họ cảm thấy nguy hiểm rất lớn vì lúc này đã gần tới lúc cửa sao mở ra một lần nữa.
Miêu tả của Thượng Quan Thiên Huệ như vén lên bức màn lịch sử.
“Do đó Hoàng Đạo kết minh lại, dốc hết sức tìm kiếm cửa sao năm xưa tổ tiên bọn họ bị cuốn vào. Theo như ghi chép của tổ tiên thì Thánh vực rất rộng lớn, có rất nhiều thế lực. Bọn họ muốn tiến vào Thánh vực, sau đó tìm kiếm kẻ địch của Thánh vực nhờ trợ giúp.”
“Sao không giết chết Thánh điện trước?” Đường Thiên hỏi.
Thượng Quan Thiên Huệ nói: “Có hai nguyên nhân. Thứ nhất là vì cửa sao đã được đánh dấu, khi thời gian đến, đại quân thánh giả của đối phương sẽ như cơn lũ cuốn vào Thiên Lộ. Nguyên nhân thứ hai là trải qua năm phát triển, Thánh điện với thế lực phía sau hỗ trợ đã phát triển lớn mạnh, thực lực của Hoàng Đạo liên minh lại cũng không cách nào chiếm được ưu thế.”
Đường Thiên bị câu “Đại quân thánh giả” của Thiên Huệ hù dọa, hắn bối rối hỏi: “Vì sao Thánh vực có nhiều thánh giả như vậy?”
Thiên Huệ lắc đầu: “Cụ thể thì ta cũng không rõ, chỉ biết thế giới Thánh vực hoàn toàn khác so với thế giới chúng ta, ở đó thánh giả rất phổ biến.”
“Sau đó thì sao?” Đường Thiên hoàn toàn bị hấp dẫn.
“Cha của Thiên ca ca tìm tới cửa sao kia, nhưng liên minh Hoàng Đạo có kẻ phản bội, ông bị Thánh điện tập kích, bị thương phá vòng vây. Ông không về liên minh Hoàng Đạo mà đóng chòm Song Nam, trốn dưỡng thương ở chỗ không ai biết, chờ thương thế tốt hơn liền mang theo Hồn tướng tới Thánh vực.”
“Khốn kiếp!” Đường Thiên nện một đấm thật mạnh xuống đất, hắn nghiến răng nghiến lợi, trong lòng tràn ngập lửa giận.
Thánh điện! Nhất định phải san bằng Thánh điện!
Lồng ngực Đường Thiên sôi trào, trong đầu hắn chỉ có một ý nghĩ: hắn phải đi Thánh vực!
“Thiên Huệ, khi nào chúng ta mới có thể gặp nhau? Chúng ta cùng đi Thánh vực!” Đường Thiên trầm giọng nói.
“Thiên ca ca, chúng ta hãy gặp nhau ở Thánh vực, ở chỗ này cũng có cửa sao đi Thánh vực!” Lời Thượng Quang Thiên Huệ nói ra thật kinh người.
“A!” Đường Thiên ngây ngẩn cả người.
“Do đội trưởng Binh đoàn Nam Thập Tự cũng đến từ Thánh vực, hắn cũng là Hồn tướng của bá phụ! Năm đó sứ mệnh trọng yếu của Binh đoàn Nam Thập Tự là thủ hộ cửa sao kia. Bá phụ đã gặp hắn trong lúc tìm kiếm đầu mối cửa sao. Đồng bài Nam Thập Tự của Thiên ca ca cũng có từ trong tay hắn.”
Những lời của Thượng Quan Thiên Huệ khiến Binh trợn mắt đứng lên, mặt đầy khiếp sợ.
Đội trưởng…
Cùng lúc đó A Tín phía sau Thượng Quan Thiên Huệ cũng trợn mắt đứng dậy, cũng mang vẻ mặt khiếp sợ tương tự.
“Thì ra là vậy!” Đường Thiên vuốt đầu, chợt hiểu, hắn vẫn luôn kỳ quái vì sao đồng bài Nam Thập Tự nằm trong tay mình.
“Thật tốt! Chúng ta có thể gặp nhau ở Thánh vực!” Đường Thiên thân thiết nói: “Thiên Huệ, nếu nàng gặp nguy hiểm thì nghìn vạn lần không nên ỷ mạnh nha!”
"Thiên ca ca yên tâm!” Thượng Quan Thiên Huệ điềm nhiên nói: “Lần này chúng ta tìm thấy một cửa sao đồng thau hoàn chỉnh ở Hồng cốc, sau này dù ở chỗ nào cũng có thể liên lạc với nhau.”
Tiểu Nhiên phía sau nhướng mắt lên, trận chiến đấu ở Hồng cốc kia hao tổn hơn ba phần đại quân chiến hồn, thật là một trận chiến vô cùng thảm liệt. Ánhh mắt Tiểu Nhiên nhìn vào vết máu đỏ tươi trên cánh tay phải của Thượng Quan Thiên Huệ.
Đại nhân bị thương rồi…
Chỉ vì một cửa sao đồng thau!
Nàng lắc đầu, nữ nhân đã rơi vào lưới tình rồi thì không thể nói đạo lý nữa.
“Tiểu Nhiên ngươi lại nhớ người yêu rồi sao?” Một khuôn mặt xuất hiện trước mặt nàng, rõ ràng là A Tín.
Phanh!
Mặt của A Tín tiếp đất một cách đẹp đẽ, hắn bị Tiểu Nhiên quăng ngã, miệng đầy bùn.
Đau quá…
“Thiên Huệ, có phải nàng có thủ hạ Hồn tướng tên là A Tín? Hình như hắn là chiến hữu của Binh đại thúc a!”
Tiếng Đường Thiên truyền đến, A Tín đang quỳ rạp trên mặt đất sửng sốt, chiến hữu…
“A Tín, ta là Binh!”, một giọng nói run rẩy từ cửa sao đồng thau truyền đến.
Giọng nói run rẩy trải dài qua năm tháng, nhuốm đầy tang thương, nhưng giọng nói quen thuộc kia không thay đổi chút nào. Những mảng ký ức đen trắng đột nhiên kéo hắn vào những ngày tháng vĩnh viễn không quên.
A Tín quỳ rạp trên mặt đất, ngơ ngác nhìn bùn đất, đầu óc trống rỗng.
Tiểu quỷ…
Từ cửa sao truyền đến giọng điệu quen thuộc, trong ký ức hắn mở ra khuôn mặt ngây thơ non nớt kia.
“Ta không chết, A Tín, ngươi gạt ta, ta tìm khắp Lưu vong chi hải mà không có cái gì hết! Vì sao ngươi muốn một mình ta không chết? Mọi người thì tốt rồi, cùng xung phong, cùng chiến đấu, cùng chết trên chiến trường, các ngươi đã nói sẽ không bỏ lại ta…”
“Ta không muốn chạy trốn!”
Sau cửa sao, Binh khóc không thành tiếng.
A Tín quỳ rạp trên mặt đất, thân thể run rẩy như cái sàng, hai tay móc lấy bùn đất, con mắt trong nháy mắt ngấn lệ, nước mắt như sông vỡ đê rơi trên bùn đất, tưới ướt bùn đất trước mặt. Mặt hắn nhem nhuốc bùn đất và nước mắt, vừa xấu vừa bẩn thỉu nhưng hắn không hề nhận ra.
“Ta tìm Đinh Ốc, ta nói muốn hắn tới thấy ngươi, không phải, tới nghe tiếng của ngươi.”
“Đinh Ốc, Đinh Ốc, A Tín đang ở bên kia, hắn ở bên kia, nhất định hắn có thể nghe tiếng của ngươi.”
Đinh Ốc…
A Tín mắt đẫm lệ, hắn như bị sét đánh liều mạng bò về hướng cửa sao, cả người hắn đều là bùn đất, nước mắt không thể kiềm được rơi xuống bùn đất trước mặt, bùn đất ướt nhẹp dính vào người hắn.
Hắn quên mất hắn có thể đứng lên, quên mất có thể bay, hắn quên mất thế giới này, hắn phảng phất như trở lại chiến hào nơi lửa đạn bay tán loạn, nơi những tiếng nổ mạnh đinh tai nhức óc, khắp bầu trời những luồng sáng đan xen, từng mảnh từng mảnh bùn nhão, bò về phía trước theo bản năng.
Binh… Đinh Ốc…
Mắt đẫm lệ, phía trước có hai bóng dáng quen thuộc.
Hắn liều mạng bò về hướng hai bóng dáng kia.
Tiểu Nhiên viền mắt ửng đỏ muốn giúp hắn, nhưng Thiên Huệ hai mắt rưng rưng đưa tay ngăn cản nàng. Trong lòng Tiểu Nhiên vô cùng hối hận, mình vừa rồi sao lại đánh ngã hắn?
Từ cửa sao vang lên tiếng lẩm bẩm vụn vặt gián đoạn nhưng quen thuộc, Đinh Ốc!
“Cờ lê, cờ lê, đưa ta cờ lê, nhanh lên một chút nhanh lên một chút, con mẹ nó động tác nhanh lên một chút…”
“Khớp nối hư hao nghiêm trọng, đưa cho ta linh kiện khớp nối, động tác nhanh lên một chút, ráng giữ, không nên đổ…”
“Ta không đi! Ta không đi! Ta đi rồi ai tu sửa cho các ngươi…”
“Cái thứ rồi, hư nhiều quá, đội trưởng không nên chết a, A Tín không nên chết a, tiểu gia hỏa không nên chết…”
Truyện convert hay : Nhất Hào Người Ở Rể - Long Vương Điện