Chiến Thần Bất Bại

chương 556: thiếu niên như thần tiến lên

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Trong biển đá, bốn người bừng bừng hứng thú, quét thẳng tới, chiến lợi phẩm phong phú.

Số lượng trùng đen đông đảo, số hắc kim cũng không ít, thế nhưng Huyết Lô trong cơ thể Đường Thiên không còn hứng thú gì với hoàng kim nữa. Bất luận Đường Thiên cố gắng ra sao, Huyết Lô cũng không hấp thu hắc kim. Đường Thiên suy đoán thân thể mình hấp thu đủ hắc kim rồi, không thể hấp thu thêm được nữa.

Đường Thiên chỉ có thể trơ mắt nhìn Tiểu Nhị trợ giúp ba người Tỉnh Hào, Hạc, Lăng Húc cường hoá hồn bảo.

Hắc kim cực kỳ bao quát, có thể trộn cùng các kim loại, Thánh Huyết Ẩm của Tỉnh Hào, Thiên Ma Vũ của Hạc, thương bạc của Lăng Húc đều được cường hoá.

Tính chất cũng gia tăng thấy rõ, tất cả hồn bảo đều trở nên cực kỳ cứng rắn.

Mà khiến Đường Thiên trợn tròn mắt là chú già Binh lấy Thiên Không Hổ ra bảo Tiểu Nhị cường hoá giúp. Đường Thiên vẫn nhớ như in gương mặt nho nhỏ của Tiểu Nhị hoàn toàn dại ra trước Thiên Không Hổ khổng lồ, sắc mặt co giật, chuyển hẳn sang màu xanh.

Không đợi y kịp phản đối, Đường Thiên đã vung tay đồng ý.

Tiểu Nhị đáng thương quay về phía đốm lửa Quang Minh Diễm, lệ rơi đầy mặt.

Quang Minh Đỉnh là danh bảo luyện khí của Võ Hội Quang Minh, quả thật có chỗ độc đáo. Ưu Nhã Lãnh Diễm lúc trước đã không thích hợp với Tiểu Nhị. Để phối hợp với Quang Minh Đỉnh, Tiểu Nhị chú ý đổi một tấm thẻ hồn thuật Quang Minh Diễm.

Quang Minh Diễm là thẻ hồn thuật chuyên môn của Võ Hội Quang Minh, có điều kém hơn Vi Quang nhiều. Chỉ cần ra giá cao vẫn có thể mua được trên thị trường. Còn tấm thẻ này là Mạc Lôi cống hiến, tuy bọn họ tránh được Thẩm Phán Chi Quang nhưng đã không thể tu luyện hồn thuật hệ quang.

Bọn họ đi theo con đường thể chất không năng lượng, những thẻ hồn thuật này với họ cũng không có giá trị gì.

Hơn nữa theo kế hoạch Bắc Đẩu không ngừng tiến hành, sau khi nhóm Lăng Húc, Hạc và Tỉnh Hào tiến hành thí nghiệm thành công, chòm Đại Hùng tương lai sẽ có càng nhiều người đi trên con đường này.

Quang Minh Diễm không hề bá đạo, ngược lại bình thản phẳng lặng, thế nhưng hiệu quả của nó xuất sắc hơn Ưu Nhã Lãnh Diễm nhiều. Hơn nữa vốn cùng một mạch, trong Quang Minh Đỉnh, uy lực Quang Minh Diễm cũng tăng vọt.

Quang Minh Diễm của Tiểu Nhị còn kém hơn Ma Quỷ Hoả của Đường Thiên một chút. Hoà tan hắc kim dung nhập vào hồn bảo không phải chuyện dễ với Tiểu Nhị. Đặc biệt là cường hoá Thiên Không Hổ, trước nay chưa từng có ai coi giáp hồn máy là hồn bảo để luyện chế. Lại thêm trình độ của Tiểu Nhị đối với Quang Minh Diễm còn thấp, Quang Minh Diễm trước mặt Thiên Không Hổ khổng lồ, nhỏ tới mức ngay Tỉnh Hào cũng cảm thấy đáng thương.

Tiểu Nhị không thể không từ từ cường hoá từng vùng nhỏ, Thiên Không Hổ tiêu tốn thời gian hai mươi ngày, vượt xa tổng thời gian cường hoá cho bọn Tỉnh Hào trước đó.

Thiên Không Hổ xanh thẳm bị phủ một lớp màu đen, hoá thành xanh đậm, tuy không có mỹ cảm như trước nhưng lại thêm uy thế kinh người.

Sau khi trộn thêm hắc kim, độ cứng của Thiên Không Hổ cao tới kinh người, không dùng hồn thuật, Đường Thiên thậm chí không thể lưu lại vết tích gì trên Thiên Không Hổ.

Chú già Binh cực kỳ vui mừng, yêu thích không nỡ buông tay.

Công trình to lớn cũng khiến Quang Minh Diễm của Tiểu Nhị tiến bộ nhanh chóng, chỉ mười ngày ngắn ngủi, hồn trị của Quang Minh Diễm đã nhảy lên tới điểm, Quang Minh Diễm cũng từ một đốm lửa nhỏ hoá thành lớn cỡ nắm tay.

Một tháng qua đi, mọi người vừa tiến tới vừa cướp đoạt.

Có điều sau này không hề gặp được tảng đá đen và trứng trùng, khiến mọi người vô cùng thất vọng.

Biển đá này như không có phần cuối, bọn Đường Thiên vừa đi vừa thu hoạch trùng đen nhưng tốc độ vẫn không hề giảm bớ, song suốt một tháng, cảnh sắc không hề thay đổi.

Nếu không có Lục Phân Nhãn, bọn họ đã sớm lạc đường trong biển đá này. Nhưng ngay cả như vậy, cảm giác không thấy phần cuối này vẫn ảnh hưởng tới sĩ khí mọi người, cũng may cả bốn người đều là hạng ý chí kiên định, không dễ nhụt chí.

Hắc kim đã không hiệu quả gì với bọn họ, thếnhưng ven đường gặp được vẫn thu gặt theo thói quen.

Không thể không nói, không gì khiến người ta tiến bộ nhanh hơn thực chiến, chỉ một tháng ngắn ngủi, cho dù kẻ địch chỉ là bầy sâu, thế nhưng thực lực mọi người vẫn tiến bộ tương đối lớn.

Cơn mưa bóng đen ập về phía mọi người.

Lăng Húc tiện tay đâm ra một thương, mũi thương đột nhiên bùng lên thành vô số ánh bạc, bao phủ cả bầy sâu vào tỏng. Lăng Húc khẽ rung thân thương, chỉ thấy cơn mưa ánh bạc đột nhiên lóe lên trên không tủng, như từng đòn roi bạc nho nhỏ, roi bạc đánh le lưng trùng đen, đùng, trùng đen cứng đờ.

Đùng đùng đùng, tiếng nổ dày đặc vang lên, bầy sâu lập tức cứng đờ. Khí kình của Lăng Húc rót vào cơ thể trùng đen, tuy bên ngoài trùng đen không thương tổn gì, thế nhưng nội tạng đã hoàn toàn vỡ nát.

Lăng Húc cuốn thương, miệng hô: "Tiểu Nhị!"

Viu, tất cả trùng đen như đám mây bay về phía Tiểu Nhị.

Tiểu Nhị không nhanh không chậm lấy Quang Minh Đỉnh ra, đầu lâu màu vàng phun ra một ngọn lửa màu trắng, cuốn lấy những thi thể trùng đen này vào bên trong.

Tiểu Nhị nhắm mắt lại, không ngừng biến ảo thủ quyết.

Một lát sau, viền mắt đầu lâu màu vàng bỗng sáng lên hai luồng hào quang màu trắng, một khối hắc kim bay từ trong ra, rơi xuống tay Tiểu Nhị.

Mặc dù không mấy tác dụng với mọ người, thế nhưng căn cứ nguyên tắc không lãng phí, tất cả bầy sâu trên đường đều bị luyện thành hắc kim.

"Thật nhàm chán!" Lăng Húc nóng nảy: "Ngày nào cũng sâu với sâu, giờ thấy sâu là ta buồn ói!"

Hạc lười biếng nói: "Nhưng lần nào cũng là ngươi ra tay trước tiên, ngươi xem, chúng ta đã lười chẳng muốn động thủ nữa rồi!"

"Ra tay đã chán, không ra tay còn chán hơn!" Lăng Húc tức giận nói, tiện tay đâm một thương đánh nát tảng đá ngang đường: "Giờ tốt nhất là có tên nào lợi hại một chút chui ra, để ta đánh một trận!"

Tỉnh Hào cười khổ: "Cái miệng ngươi đúng là ăn mắm ăn muối."

Lúc này mọi người đồng thời nhận ra điểm lạ, bọn họ vẫn tiến lên trong hư không tăm tối, vùng hư không này không chút ánh sáng, tuy trong mắt bọn Đường Thiên vẫn rõ rệt nhưng thực chất vẫn chỉ có một màu đen kịt.

Mãi tới lúc này bọn họ mới phát hiện phía trước có ánh sáng dìu dịu.

Điều này khiến bốn người nhìn nhau, cùng lộ vẻ đề phòng.

Bộ họ giảm tốc, chậm rãi bay về phía trước, theo bọn họ không ngừng tiến tới, phía trước càng lúc càng sáng.

Khi bọn họ lướt qua tảng đá cuối cùng, cả bọn đồng loạt kinh ngạc trước cảnh tượng trước mắt. Ánh sáng xanh, toàn bộ tầm mắt đều phủ kín ánh sáng xanh lam.

Ánh lam này khác biệt rõ ràng so với biển đá, thế nhưng đưa mắt nhìn lại vẫ vô biên vô hạn.

"Đây là cái gì?" Đường Thiên lẩm bẩm tự hỏi.

"Là một loại năng lượng!" Gương mặt Tỉnh Hào trước nay trầm ổn cũng phải chấn động: "Nhiều năng lượng như vậy. . ."

"Trên đời này thật sự có biển năng lượng…" Hạc lẩm bẩm.

Lăng Húc ngơ ngác nhìn biển ánh lam vô biên vô tận trước mắt: "Cái này. . . Đánh thế nào. . ."

Tiểu Nhị và Binh cũng chấn động trước cảnh tượng này, đến mức không nói nên lời.

Một lúc lâu sau đoàn người mới khôi phục tinh thần, gương mặt ai nấy đều cực kỳ cẩn trọng.

"Loại năng lượng này rất kỳ quái, ta chưa từng thấy, không cuồng bạo mà ngược lại, rất ổn định." Trong tay Hạc, một ánh sáng lam lơ lửng, đây là hắnv ừa hái xuống từ biển ánh lam.

"Ừ, rất ổn định." Tỉnh Hào cũng cảm thụ tỉ mỉ: "Thế nhưng cũng bị thân thể chúng ta bài xích. Đây đúng là kỳ tích, biển năng lượng mênh mông như vậy, bên trong rốt cuộc có gì? Thật đáng mong đợi!"

"Tò mò làm gì, dẫu sao cũng phải xông vào thử!" Lăng Húc dáng vẻ nóng lòng muốn thử.

Đường Thiên gật đầu lia lịa: "Tiểu Húc Húc nói đúng lắm, dẫu sao cũng chưa từng thấy, cũng phải xông vào, nghĩ nhiều làm gì."

Tỉnh Hào và Hạc liếc mắt nhìn nhau, cùng cười khổ, hai gã đơn thuần. Thứ năng lượng kết cấu kỳ lạ này rốt cuộc có tính chất gì? Không ai biết. Mà giữa biển năng lượng màu xanh mênh mông này sẽ có gì đây? Nghĩ thôi cũng khiến người ta sợ hãi.

"Mà thôi, dẫu sao cũng phải xông qua!" Tỉnh Hào quả quyết. Mục đích của chyến đi này là Thánh Vực, bọn họ không có đường lui, cho dù biển ánh lam này tràn ngập nguy cơ bọn họ cũng phải xông vào.

Hạc vẫy vẫy tay cười khổ: "Thật ra ta cũng bị kéo xuống nước!"

"Đi thôi!" Đường Thiên hô lớn một tiếng, đoàn người dứt khoát bay về phía ánh lam.

Khoảng không ánh lam này rộng lớn mênh mông, kéo dài tới cuối tầm nhìn bọn họ, như một hải dương rộng lớn, cũng khổng lồ như biển đá.

Bay gần ánh lam, bọn Đường Thiên càng cảm thấy mình bé nhỏ.

Mặc dù mọi người không mấy do dự, thế nhưng ngay cả Đường Thiên cũng phải cẩn thận. Tiểu Nhị, Binh, tất cả đều thu vào trong thân thể của gã, loại ánh lam này là một loại năng lượng, thân thể gã có thể bài xích năng lượng, nguy hiểm không lớn, Tiểu Nhị và chú già Binh lại nguy hiểm hơn nhiều.

"Mọi người dùng dây nối lại với nhau."

Đường Thiên lấy ra một sợi dây dài, sợi dây này la fmột ngọn roi bạc, cực kỳ cứng rắn, Đường Thiên thử nghiệm một chút, gã không thể kéo đứt được. Đường Thiên lo mọi người lạc đường trong đó.

"Ta đi trước." Tỉnh Hào nói.

Đường Thiên lắc đầu, giọng nói kiên quyết: "Mọi người theo phía sau ta, ta đi dầu, hơn nữa còn phải dùng Lục Phân Nhãn tìm đường."

"Cẩn thận." Tỉnh Hào trầm giọng nói: "Nếu gặp nguy hiểm thì lay dây thừng."

Biển năng lượng mênh mông vô bờ, bản thân cũng tràn ngập lực chấn nhiếp, Thánh giả cường đại trước mặt nó cũng phải phai mờ.

"Ừ!" Đường Thiên mỉm cười sán lạn như ánh mặt trời: "Yên tâm, chúng ta chắc chắn sẽ qua được, thiếu niên như thần, không ai cản được!"

"Nói đúng lắm!" Hạc thản nhiên nói: "Ai ngăn được thiếu niên thần kinh cơ chứu? Chắc chắn không gì cản nổi!"

"Sai!" Lăng Húc đắc ý nói: "Vẫn có thứ cản được!"

Hạc vô cùng kinh ngạc: "Thứ gì cản được Đường thần kinh?"

"Thiên Huệ!" Lăng Húc đắc ý cười lớn: "Tiểu Hạc Tử, quả nhiên ngươi không thông minh bằng ta. . ."

Hạc á khẩu không nói được một lời.

Tỉnh Hào không khỏi mỉm cười, trong lòng cũng bớt căng thẳng, ở cùng đám đầu óc đươn giản này có lúc cũng thật tốt.

Bốn người dùng trường tiên nối liền thành một chuỗi, Đường Thiên quơ quơ cánh tay, mặt hướng về phía biển ánh lam, hô lớn: "Nào, Thiếu Niên Như Thần sắp tới đây!"

Lăng Húc: "Giết giết giết!"

Hạc: "Lắm lời như vậy còn đòi làm Thiếu Niên Như Thần à?"

Tỉnh Hào: "Thật ra chúng ta phải có khẩu hiệu nội hàm một chút. . ."

Đường Thiên cười ha hả, đột nhiên nhằm thẳng phía biển ánh sáng, bốn người như một mũi thên nhọn đâm thẳng vào biển ánh lam.

"Thiếu Niên Như Thần, tiến lên!"

Truyện convert hay : Cuồng Thê Đột Kích: Cửu Gia, Chào Buổi Sáng!

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio