"Thành công rồi!"
"Chúng ta thành công rồi!"
Lão Phí mừng tới phát khóc, phòng thí nghiệm huyết mạch đã chìm vào điên cuồng, những ông lão bà lão tính khí quái dị này thậm chí có vài người còn ngồi bệt xuống đất, cười hềnh hệch ngây ngốc, nhưng phần nhiều vừa ôm nhau vừa khóc vừa cười vừa nhảy.
Phòng thí nghiệm huyết mạch trước nay vẫn tiêu tốn lượng lớn tài chính nhưng không thật sự cung cấp được thành quả nào. Mà so sánh ra, phòng thí nghiệm máy móc đã trở thành hạt nhân chân chính của chòm Đại Hùng. Trong chòm Đại Hùng luôn có phê phán về phòng thí nghiệm huyết mạch, nếu không nhờ Đường Thiên kiên trì, kinh phí của phòng thí nghiệm huyết mạch đã sớm bị cắt giảm.
Toàn bộ phòng thí nghiệm huyết mạch chịu áp lực rất lớn, giờ rốt cuộc bọn họ đã nghiên cứu thành công một hạng mục. Không sai, thành quả này sắp trở thành một trong những thành quả chủ chốt nhất của chòm Đại Hùng.
Trứng Hồn Quang!
Hiện tại trong hệ thống của chòm Đại Hùng, hồn tướng chiếm vị trí rất quan trọng, hơn nữa còn là tất yếu, không thể thiếu được. Binh, Đường Sửu, toàn bộ hệ thống chiến đấu của chòm Đại Hùng hầu như dựa cả vào công lao hai người, bọn họ là một trong những thành viên quan trọng nhất của chòm Đại Hùng. Mà tính chất hồn tướng của họ lại khiến họ một khi bị thương, hầu như không thể trị liệu, đây là một trong những tai họa ngầm lớn nhất của chòm Đại Hùng.
Cũng may đại nhân phát hiện một loại quang trứng thần kỳ, loại quang trứng này ẩn chứa hồn nguyên phong phú, loại hồn nguyên này có thể chữa trị vết thương hồn.
Bọn họ đặt tên loại quang trứng này là trứng Hồn Quang, thời gian vừa qua đã tiến hành rất nhiều nghiên cứu đối với trứng Hồn Quang. Rất nhanh chóng, bọn họ phát hiện trứng Hồn Quang tuy có thể chữa trị vết thương của hồn, thế nhưng hồn nguyên ẩn chứa trong mỗi viên trứng hồn quang quá ít. Hơn nữa một khi đem ấp trứng, hồn nguyên kia sẽ biến mất không còn tăm hơi.
Vì vậy toàn bộ phòng thí nghiệm huyết mạch bắt đầu tìm kiếm phương pháp đào tạo trứng hồn quang, quá trình này đầy thăng trầm. Loại sinh vật này bọn họ chưa từng thấy, cũng may không khó nuôi. Thế nhưng nuôi dưỡng một thời gian, bọn họ ngạc nhiên phát hiện, loại trùng đen này không đẻ trứng.
Để tìm kiếm phương pháp đẻ trứng của trùng đen, lão Phí cũng bất chấp, mỗi người được phát vài con trùng đen, mọi người dùng đủ các cách khác nhau thử nghiệm. Cũng may sinh mệnh lực của đám trùng đen này cực kỳ ngoan cường, không lo bị hành hạ chết.
Mọi người thử đủ các cách, vẫn không thấy tác dụng. Mãi tới tận một hôm, Mộc phu nhân vô tình phun nước hoa của mình lên trùng đen, kết quả ngày thứ hai trùng đen đẻ trứng. Mọi người lúc này mới thấy ánh sáng hy vọng, nhanh chóng phân tích thành phần nước hoa, nhanh chóng đưa ra công thức pha chế hữu hiệu.
Thế nhưng phòng thí nghiệm lại nhanh chóng phát hiện, chỗ trứng được đẻ ra này không có hồn nguyên, phát hiện này khiến đoàn người hầu như tuyệt vọng. Chẳng lẽ trứng hồn nguyên do người đào tạo không có hồn nguyên?
Thế nhưng mọi người không từ bỏ, cắn răng kiên trì, sau nhiều cố gắng không ngừng nghỉ, bọn họ rốt cuộc tìm ra nguyên nhân. Từ ngày thứ sáu sau khi đẻ trứng, dùng tàn hồn bồi dưỡng từ bảy đến mười hai ngày là có thể hình thành hồn nguyên.
Sau đó bọn họ lại tìm ra biện pháp kích thích trùng đen gia tăng đẻ trứng.
Đây là lượng trứng hồn quang quy mô lớn đầu tiên mà bọn họ đào tạo ra, khi môt loạt trứng hồn quang tỏa ra ánh sáng âm u, ba động của hồn nguyên đầy rẫy trong phòng, sắc mặt mọi người không khỏi mừng rỡ như điên.
Chờ mọi người phát tiết xong, lão Phí đứng dậy vỗ vỗ tay, thu hút sự chú ý mọi người, gian phòng dần yên tĩnh lại.
Lão Phí lớn tiếng nói: "Mọi người còn nhớ lời của Binh đại nhân không?"
Mọi người sửng sốt một chút.
"Ta nhớ rồi, quan tài băng!" Đột nhiên có người kêu to.
Lời nhắc nhở này vang lên lập tức khiến nhiều người nhớ ra.
"Đúng vậy đúng vậy! Quan tài băng kia!"
"Hình như là chiến hữu năm xưa của Binh đại nhân, thật tò mò, chiến hữu của Binh đại nhân trông ra sao nhỉ."
"Chữa trị cho hắn." Có người hô lớn.
"Chữa trị cho hắn!" Nhiều người hưởng ứng.
"Liệu có làm hỏng hắn không?" Có người đưa ra ý kiến phản đối.
"Không đâu, hồn nguyên vô hại đối với hồn tướng." Lập tức có người phản bác.
"Hơn nữa, đây là Binh đại nhân tự mình nói." Câu nói này lập tức bỏ đi nghi ngờ trong lòng mọi người.
"Đi nào, tới quan tài băng!"
Mọi người ầm ầm hành động.
Để chữa trị tốt hơn cho Loa Ti, Binh cố ý sắp đặt quan tài băng trong phòng thí nghiệm huyết mạch. Để đặt quan tài băng này, còn phải vận chuyện một lượng lớn khối băng ẩn chưa hàn triều từ băng nguyên tới, xây dựng một gian phòng băng.
Khi mọi người mở gian phòng băng đó ra, chứng kiến Loa Ti trong quan tài vẫn như động kinh, không ngừng lẩm bẩm, mọi người lại im lặng.
Mọi người đều đã nghe chuyện về Loa Ti. Thế nhưng khi trực tiếp đối mặt với Loa Ti, chịu chấn động lại lớn hơn nhiều. Đặc biệt là khi giọng hô cuồng loạn "Binh đoàn Nam Thập Tự, tiến lên!" vang vọng khắp phòng thí nghiệm, viền mắt mọi người đều đỏ ửng.
"Không được, nhất định phải cứu chữa cho hắn!" Mộc phu nhân lau nước mắt, ngữ khí nghẹn ngào.
Chiến sĩ như vậy đáng cho mọi người tôn kính từ tận đáy lòng.
"Đúng vậy! Nhất định phải chữa trị cho hắn!"
Đây là tiếng lòng của tất cả mọi người, mọi người nhìn nhau, đều thấy vẻ chăm chú và kiên quyết trong mắt nhau.
"Ta sẽ phụ trách kiểm tra hồn nguyên!" Có người giơ tay hô.
"Ta sẽ phụ trách kiểm tra tàn hồn!" Một người khác giơ tay.
"Ta nhận xây dựng phương án!" Có người giơ tay hô.
"Ta vào pha chế!"
"Ta phụ trách cường hóa quang trứng!"
. . .
Từng cánh tay giơ lên, như một rừng cánh tay. Mọi người tâm trạng khó tả, mỗi người gương mặt đầy đấu chí và quyết tâm. Nhiệm vụ nhanh chóng được phân phối xuống, lực lượng toàn bộ phòng thí nghiệm huyết mạch đều được chỉnh hợp lại.
"Vì Loa Ti!" Không biết ai lớn tiếng hô.
"Vì Loa Ti!" Mọi người đồng thanh đáp lại.
Trong quan tài băng, thân thể Loa Ti ngưng lại trong khoảnh khắc khó lòng nhận ra, phảng phất như qua ngàn vạn năm khói lửa, nghe được người gọi tên mình.
Lão Phí trong lòng kích động vô danh.
Rốt cuộc sắp bắt đầu rồi!
Dưới màn trời màu xám, căn nhà cao cao đã ở phía xa. Chỉ có điều căn nhà đã hoàn toàn thay đổi, cánh cửa lớn không cánh mà bay, ngay khung cửa sổ cũng bị dỡ xuống, trong nhà trống trơn không còn một mảnh giấy.
Tiểu Nhiên cực kỳ khinh bỉ: "Không ngờ ngươi lại là người như vậy! Ngay rác rưởi cũng không bỏ! Xem ra không khí trong binh đoàn Nam Thập Tự chẳng ra sao, chắc chắn trước đây ngươi làm rất nhiều chuyện trộm gà trộm chó."
A Tín không cho là nhục, ngược lại ưỡn ngực đương đương đắc ý: "Tiểu Nhiên tuy ngực lớn thế nhưng ánh mắt vẫn không bằng ta. Cánh cửa lớn kia vừa nhìn là biết đồ tốt rồi, nhiều năm như vậy mà không hề han rỉ. Ta chém một đao, chậc, thậm chí không để lại vết đao. Đồ tốt như vậy không nên để lại đây."
"Vậy khung cửa sổ thì sao? Ngươi cũng dỡ xuống! Nếu không phải tiểu thư ngăn cản, ngay cả gạch vụn ngươi cũng muốn gõ xuống!" Tiểu Nhiên sắc mặt khinh bỉ.
"Lãng phí là không tốt, khụ khụ khụ!" A Tín ho nhẹ, vội vàng lảng sang chuyện khác: "Tiểu thư đã nhìn ta vậy rồi, Tiểu Nhiên sao cũng nhìn ta như thế? Ngươi nghĩ lại xem, ta là vì sai?"
"Vì sai?" Tiểu Nhiên sắc mặt nghi ngờ nhìn A Tín.
A Tín vôi vàng vỗ ngực: "Đương nhiên là vì Tiểu Nhiên rồi!"
Tiểu Nhiên không nói hai lời nhấc thanh trảm mã đao to như ván cửa lên, cười khẩy: "Chiếm tiện nghi của bà cô đây dễ vậy sao? Ăn một đao của ta đã!"
A Tín thấy trảm mã đao lấp loáng ánh lạnh, sắc mặt tái mét: "Đợi đã đợi đã! Ta có thứ này!"
Nói xong vội vàng ném một món đồ ra, ầm, mặt đất dấy lên tro bụi, rõ ràng là cánh cửa lớn kia.
Tiểu Nhiên sắc mặt lạnh băng: "Ngươi đang trêu chọc ta?"
Trảm Mã đao quét qua mặt đất, lưỡi đao nhắm thẳng mũi A Tín.
A Tín nhìn chằm chằm vào lưỡi đao, toàn thân cứng nhắc, hắn giơ hai tay nịnh bợ: "Cho ta mười cái gan ta cũng không dám trêu chọc Tiểu Nhiên mỹ lệ và trí tuệ!"
Khóe mắt liếc qua Tiểu Nhiên, thấy tuy Tiểu Nhiên trầm mặt nhưng hàn ý giảm bớt không ít, trong lòng hơi buông lỏng, vội vàng nói: "Ta đã bỏ rất nhiều công sức cải tạo cánh cửa này rồi, tuyệt đối thích hợp với Tiểu Nhiên. Tiểu Nhiên, ngươi xem, cánh cửa lớn này đao kiếm khó thương, đây chẳng phải tấm khiên tuyệt hảo à? Tuy hơi lớn, hơi nặng một chút, thế nhưng với Tiểu Nhiên, đây có phải vấn đề không? Đương nhiên không rồi!"
Tiểu Nhiên sắc mặt hơi buông lỏng, cảm thấy A Tín nói cũng có lý, cánh cửa lớn này quả thực là một tấm khiên rất tốt.
Chỉ có điều, cầm một cánh cửa khổng lồ giết vào chiến trường, cảnh tượng đó khiến Tiểu Nhiên có phần mất tự nhiên.
"Tiểu Nhiên, thực lực của ngươi hiện giờ chỉ phát huy được một nửa. Tiểu Nhiên ngươi xuất thân từ binh đoàn Xà Phu, không có khiên chỉ phát huy được một nửa thực lực. Nếu có tấm khiên cứng rắn không thể phá vỡ này, vậy chẳng khác nào hổ thêm cánh, ngươi cũng có thể bảo vệ tiểu thư tốt hơn!"
Bảo vệ tiểu thư tốt hơn, câu nói này lập tức đánh động Tiểu Nhiên. Nàng do dự một chút rồi vẫn bước tới nắm cánh cửa lớn nhấc lên.
Cánh cửa kim loại nặng nề trong tay Tiểu Nhiên lại nhẹ bẫng như không.
A Tín khó nhọc nuốt nước miếng, vì dỡ cánh cửa này hắn đã hao sức chín trâu hai hổ, đương nhiên biết cánh cửa này nặng bao nhiêu, thế nhưng trong tay Tiểu Nhiên lại như không trọng lượng.
Có điều hắn biết đây không phải lúc ngây ra, miệng vẫn dẻo quẹo: "Ngươi xem kỹ đi, ta gắn thêm tay cầm ở đằng sau. Tuy nó hơi vuông một chút, thế nhưng thuẫn vuông cũng đâu có hiếm thấy. Ai da, tấm thuẫn lớn này quả nhiên trời sinh thuộc về Tiểu Nhiên ngươi, ngực to phối với thuẫn lớn, he he. . ."
Tiểu Nhiên quơ quơ cánh cửa kim loại, quả thực rất thuận tiện, trong lòng cũng khá yêu thích, nhưng thấy chữ trên cánh cửa, lẩm bẩm: "Chữ trên cửa thì sao đây?"
"Giữ lại!" A Tín không hề do dự: "Đương nhiên giữ lại! Ngươi nghĩ thử xem, chủ nhân cánh cửa này là người sáng lập ra thẻ hồn tướng. Cho dù là đại nhân vật, là người bất phàm đến mấy cũng muốn chào hỏi Heiner Vincent này. Truyền kỳ! Đây mới thật là truyền kỳ! Cánh cửa lớn này, à không, tấm thuẫn vuông này chính là bảo vật truyền kỳ. Heiner Vincent là đại sư cổ điển, ta cũng nghĩ cả tên cho tấm thuẫn rồi, giọ là Cổ Điển Bất Tử! Nghe thử xem, rất cao quý, rất có văn hóa phải không, có phong phạm quý tộc thế gia đúng không, sau này sẽ là bảo vật trấn gia nhà chúng ta. . ."
"Nhà chúng ta?" Tiểu Nhiên sắc mặt trầm xuống.
A Tín cười ha hả: "A ha ha ha ha, doanh trại là nhà ta, chúng ta là một đại gia đình. . . A a a, đánh thật à, ta đưa ngươi bảo bối ngươi còn đánh ta. . ."
"Không thử uy lực tấm thuẫn vuông này chẳng phải lãng phí nỗi khổ tâm của A Tín ngươi?" Tiểu Nhiên cười tươi như hoa, thuẫn vuông trong tay vung vẩy như gió.
"Ai yêu. . . Má ơi! Ta đầu hàng! Nữ hiệp tha mạng! A này, ta đầu hàng rồi sao ngươi còn đánh. . ."
"Muốn tốt cho ngươi mà, diễn luyện thực chiến! Ngươi làm gì vậy! Đánh không thắng thì quỳ à?"
"Ta đau đầu gối!"
"Nam nhi dưới gối có hoàng kim! Sao ngươi lại không có cốt khí như vậy! Ta nhìn lầm người rồi!"
"Có cốt khí thì phải chịu đòn. . ."
"Ha ha, không có cốt khí càng phải chịu đòn!"
"A a a"
Tiếng kêu thảm thiết cùng tiếng truy đuổi vang lên, Thượng Quan Thiên Huệ đang tập trung tính toán ngẩng đầu, gương mặt không khỏi hiện lên ý cười.
Ba ngày sau, bọn họ tới một hẻm núi, tới cuối hẻm, một vết nứt màu lam xuất hiện trước mặt họ.
"Phong ấn đã buông lỏng, khai mở nơi này, chúng ta có thể ra ngoài!"
Gương mặt cô gái lộ vẻ kiên nghị, nàng chăm chú nhìn khe hở, lẩm bẩm.
"Rốt cuộc sắp bắt đầu rồi!"
Truyện convert hay : Báo Đốm Đột Kích Đội