Toàn thân Vương tháp được chế tạo bằng hoàng kim, dài hai mươi lăm trượng, rộng trượng, hình như kim tự tháp, một trăm lẻ tám bậc xếp chồng mà lên. Trên mỗi một bậc có điêu khắc phi cầm tẩu thú cùng anh hùng truyền lưu rộng khắp ở Dã Nhân châu, theo bậc cấp mà lên, chỗ cao nhất Vương tháp là một bãi đất dài rộng chừng ba trượng, bãi đất cũng không có sắp đặt nhiều, chỉ có một cái ghế.
Chiếc ghế này gắn liền một khối với Vương tháp, phủ vải nhung thiên nga mềm mại, lưng ghế rộng lớn như một mặt tường, khảm vô số bảo thạch chói lóa mắt, mỗi một bảo thạch đại biểu cho một khỏa ngôi sao, cùng nhau tạo thành Dã Nhân châu tinh không(bầu trời Dã Nhân châu).
Thể hình kinh người, Vương tháp do ba mươi sáu vị cường giả Dã Nhân châu khiêng vai mà đi. Trên cơ thể ở trần của họ, cơ bắp cuồn cuộn, thở nhẹ nhàng, tốc độ nhanh hơn tuấn mã.
Thượng Quan Thiên Huệ an tĩnh ngồi ở trên vương tọa cao ngất, ánh mắt nàng đảo qua đám người bái phục trên mặt đất xa xa. Nàng biết rõ, đây lại là một bộ lạc quy thuận, nơi Vương tháp của nàng đi qua, bộ lạc địa phương, đa số đều sẽ quy thuận.
Không quy thuận, đều bị đánh bại.
Nói thật là vẻ uy nghiêm trang trọng của Vương tháp không dễ chịu chút nào. Nàng rất ghét bộ dáng(tư thế) này, nó khiến nàng cảm thấy mình chỉ là vật biểu tượng cho quyền lực. Nhưng nàng hiểu rõ, nếu muốn tìm được Đường Thiên sớm hơn một chút thì chỉ có cách này.
Đi tới Nam Vực trước tiên cần phải đi qua nam Dã Nhân châu có nghĩa nàng cần phải đi qua toàn bộ Dã Nhân châu.
Dã Nhân châu chưa bao giờ yên bình, nơi đây tràn ngập chiến tranh và giết chóc.
Anh Tiên vương miện chiếu ra quầng sáng (vòng sáng) nhẹ nhàng như tấm lụa mỏng bao phủ lấy vương tọa, ngăn cản gió tuyết tại Dã Nhân châu(đoạn này ta chưa hài lòng với cách dịch này xin góp ý –Dịch giả).
Đại quân phía trước giống như thủy triều, uyển chuyển tiến bước.
Tiểu Man bay lên trên Vương tháp, thi lễ: "Tiểu thư, đây là tin tức thu được về Nam minh."
"Khổ cực rồi." Thượng Quan Thiên Huệ mỉm cười, tiếp lấy, cẩn thận xem qua một lượt. Dã Nhân châu rất ít liên hệ cùng bên ngoài, cũng may thế lực Thượng Quan Thiên Huệ không còn như xưa, nàng đã an bài cao thủ do thám tình hình khắp nơi đặc biệt về Nam Minh.
Quang Minh châu xâm lấn Nam vực đã không phải tin tức mới, nhưng tình hình chiến đấu kịch liệt luôn khiến người khác phải để ý.
Thiên ca ca đang ở thế hạ phong.
Rất nhanh, không hổ là nữ chiến thần, Thượng Quan Thiên Huệ liền đưa ra phán đoán chuẩn xác về tình thế. Theo như bố trí phòng tuyến, Thiên ca ca có võ tướng rất lợi hạ a. Nhưng lực lượng song phương (hai bên) chênh lệch quá lớn, Quang Minh châu tạm đại hổ tướng đều là hạng lão luyện. Ba cánh quân lớn như mũi tên sắc bén lao thẳng tới Thương châu.
Thượng Quan Thiên Huệ vừa xem liền nhận ra điểm mấu chốt trong đó, Thương châu đã trở thành ghánh nặng của Nam minh. Nếu không phải cố thủ Thương châu, Nam vực rộng lớn như vậy, Thiên ca ca có thể rút quân tránh đi.
Nhưng ý nghĩa về mặt chiến lược của Thương châu đã được tính toán là không thể bỏ được.
Cũng vì lý do đó mà những phòng tuyến trùng trùng điệp điệp đang được dựng lên.
Trong lòng Thượng Quan Thiên Huệ thầm khen, bố trí phòng thủ rất tinh tế, trong giả có thật, rất khó nhận ra. Nàng nhìn ra được vài chỗ rất có khả năng là cạm bây, mà cạm bẫy như vậy sẽ để cho Quang Minh châu lĩnh đủ.
Nhưng nàng cũng hiểu rõ bằng vào phòng thủ như vậy không thể giữ được Thương châu. Cuộc chiến này đối với Quang Minh châu vô cùng quan trọng, một chút thương vong kia chưa đủ cho bọn họ lui quân.
Bời vì Quang Minh châu đã không còn đường lui, nếu cuộc chiến này thất bại thanh thế tại Nam vực của Đường Thiên sẽ tăng cao ngất ngưởng, Nam minh lúc đó sẽ thống nhất Nam vực một cách dễ dàng.
Ngược lại, đối với Quang Minh châu sẽ cực kỳ tồi tệ.
Làm sao có thể giúp được Thiên ca ca?
Thượng Quan Thiên Huệ mở bản đồ Dã Nhân châu, ngón tay lướt qua trên bản đồ Dã Nhân châu rộng lớn, mỗi một vuốt ngón tay là ngàn dặm.
Ánh mắt nàng nhìn thẳng vào Vĩ Dã quan châu.
Trấn giữ nơi đó là Quang Minh châu đệ nhất hổ tướng, Mục Chi Hà.
Nàng bỗng nhiên mở miệng: "Tiểu Man, phân phó thuộc hạ thu thập tin tức về Vĩ Dã quan châu, còn có hành động của Mục Chi Hà mấy năm nay, càng cẩn thận càng tốt."
Tiểu Man đáp lời rồi vội vã rời đi.
Thượng Quan Thiên Huệ hít sâu một hơi, lại phải làm việc bận rộn rồi.
Bây giờ đại quân của nàng,không chỉ có Sơn Thiết vương triều cùng Bắc Tuyết vương triều. Đương nhiên, hiện tại đã không phải hai đại vương triều, chỉ có Anh Tiên vương triều, được phân ra là Sơn Thiết bộ và Bắc Tuyết bộ. Bắc Địa song hùng bây giờ là hai bộ lớn nhất của Anh Tiên vương triều, trung thành và tận tâm.
Vương tháp là lời khẩn cầu của hai bộ, họ nhìn thấy được ánh sáng, ánh sánh của việc thống nhất Dã Nhân châu. Ý nghĩ này vừa nảy sinh liền không thể ngăn cản mà điên cuồng lan tràn.
Bây giờ, khẩu hiệu thống nhất Dã Nhân châu của tướng sĩ phía dưới đã ngày càng được dâng cao. Mục tiêu chưa từng có ai thực hiện, chỉ riêng điểm này đủ để bọn họ nhiệt huyết sôi trào, điên cuồng. Đó còn là dã tâm ẩn sâu trong suy nghĩ của các cường giả, mỗi người dân. Anh Tiên vương triều ư, không ai để ý tên này, chỉ cần Vương thượng thích là được.
Bọn họ đã quyết tâm, Dã Nhân châu từ nay về sau chỉ có duy nhất một Vương triều- Anh Tiên vương triều!
Thời đại của giết chóc và hỗn loạn sẽ kết thúc từ đây, chắc chắc sẽ kết thúc từ bọn họ, Vương thượng chính là tất cả hy vọng của bọn họ.
Thượng Quan Thiên huệ biết rõ mong mỏi của người dưới, tâm tư của tướng sĩ. Nang không từ chối mà dễ dàng chấp nhận nó trở thành sứ mạng của nàng. Tuy rằng trong suy nghĩ của nàng, nàng chỉ là một người qua đường từ bên ngoài đến, trở thành vương (vua) của bọn họ cũng chỉ là trùng hợp.
Ngay lúc lên ngôi, nàng liền thừa nhận nó.
Nàng rất nhanh tỉnh táo lại, nàng không bị quyền lực che mắt. Nếu như nói ngay từ đầu nàng thu phục Bắc Địa song hùng chỉ là một lần tình cờ, mà lúc sau chinh chiến cũng không phải tài năng của nàng mà hoàn toàn dựa theo ý nguyện của Dã Nhân châu.
Bọn họ khát vọng Dã Nhân châu thống nhất, khát vọng kết thúc hỗn loạn từ lâu.
Khi nàng đột nhiên xuất hiện liêp tiếp chiến thắng, nàng được coi là ánh sáng hy vọng. Bọn họ tự nguyện tôn nàng làm Vương, khát vọng của Dã Nhân châu đã tạo thành Anh Tiên vương triều hiện tại vô cùng khổng lồ.
Nàng cẩn thận khống chế thế lực này.
Bởi vì chỉ có một thế lực khổng lồ mới có đủ tư cách làm rung chuyển một thế lực khổng lồ khác như Quang Minh châu. Chỉ có như thế nàng mới có thể trợ giúp được Thiên ca ca của nàng. Đương nhiện, Anh Tiên vương triều còn quá nhỏ bé so với Quang Minh châu. Hiện tại, Anh Tiên vương triều như một qua bong bóng lớn, ngày càng lớn lên do các bộ lạc khác gia nhập vào. Chỉ cần một vết nhỏ liền tan tành. Xuất hiện nhiều phe phái khác nhau dần mất đi sự khống chế giống như nồi nước sôi.
Nàng cần kiên trì cải tạo nó, xóa đi dấu ấn của bộ lạc riêng lẻ, tuyển chọn ra binh đoàn, thiết lập chế độ, bồi dưỡng tài năng, tập duyệt chiến trận, ...
Những chuyện như vậy chưa từng xuất hiện tại Dã Nhân châu. Thay đổi một truyền thống luôn luôn gặp phải khó khăn, bình thường sẽ gặp khó khăn, ngăn cản. Nhưng nàng không có nổi giận mà kiên trì giải quyết, nhờ đó mà uy tín của nàng tăng lên rõ rệt.
Đối với nàng đây đúng là một trận chiến, mà độ khó của nó vượt qua mọi trận chiến trước đó của nàng.
Công việc nặng nề nhất là đám người Thiết Cức A Tư Minh, bọn họ không bằng lòng. Trong mắt bọn họ, Vương thượng tuy có tài nhưng vẫn chỉ là một cô gái nhỏ thôi.
Mình là nữ chiến thần mà !
Thượng Quan Thiên Huệ năm chặt tay, cổ vũ bản thân.
Thị vệ đưa đến một cái bàn, cẩn thận đặt trước vương tọa. Thị nữ ở một bên nghe nàng sai bảo, tài liệu như nước chảy ùn ùn chất đầy bàn.
Nàng rất nhanh bắt đầu nghiên cứu, vô cùng chuyên chú, thị vệ khiêng Vương tháp ở dưới cẩn thận duy trì tốc độ, Vương tháp khổng lồ như lướt trên mặt nước không một tia rung động.
Lúc màn đêm buông xuống, họ bắt đầu hạ trại.
Thượng Quan Thiên Huệ từ trong nghiên cứu giật mình tỉnh lại, Vương tháp được nhẹ nhàng đặp xuống, các thị vệ cảnh giác thủ hộ. nàng đi ra mép Vương tháp, ánh mặt trời chiếu vào hoàng kim Vương tháp tỏa ra ánh sáng huy hoàng, thân hình thiếu nữ trong màn ánh sáng này hiện lên như một vị thần.
Dân chúng phía xa trông thấy không tự chủ được quỳ phục xuống mặt đất.
Thượng Quan Thiên Huệ nhìn mặt trời tới xuất thần, tâm tư trầm tĩnh, con mắt trở nên dịu dàng như nước.
Thiên ca ca lúc này cũng đang nhìn mặt trời chiều sao?
"Tiểu thư, chúng ta tìm được một người quen biết Mục Chi Hà."
Thanh âm Tiểu Man cắt đứt suy nghĩ của nàng, ôn nhu trong con mắt biến mất, lại trở nên lợi hại lãnh tĩnh, biểu tình nàng như thường, thản nhiên nói: "Dẫn hắn tới gặp ta."
Thương Bắc quỳ trên mặt đất, hắn nơm nớp lo sợ mà đem tất cả những gì mình biết rõ, rõ hết ra.
Hắn là người đã trải qua rất nhiều cảnh đời nhưng trước mặt tiểu cô nương này lại bị khí thế của đối phương áp chế hoàn toàn, có vài lần âm thanh của hắn có chút run run. Vương thượng hỏi rất kỹ, một chỉ tiết nhỏ cũng không bỏ qua.
Vương thượng không có khí thế dọa người, lười nói của nàng ổn định không nhanh không chậm nhưng mỗi lần mở miệng đều khiến Thương Bắc có cảm giác ngọn đao xẹt qua. Mọi vấn đề trước mặt nàng đều không cách nào che giấu.
Đến lúc hỏi xong, hắn thực sự tin phục, thảo nào mọi người đều nói nàng sẽ thống nhất Dã Nhân châu.
Đầu của hắn cúi thật sâu, toàn bộ do dự và chần chừ, tất cả đều không cánh mà bay. Hắn vô cùng tin tưởng, Vương thượng chính là ông trời ban cho Dã Nhân châu, sự thành thục vượt xa độ tuổi, ánh mắt sắc bén kia, phán đoán lãnh tĩnh, đều khiến hắn cảm thấy tán thán.
Thương Bắc không biết mình rời đi như thế nào, hắn chỉ nhớ rõ Vương thượng câu kia "Khổ cực rồi", khiến hắn cảm thấy như gió nhẹ mùa xuân,mỗi bước đi đều lơ mơ.
Tiểu Man luôn đứng một bên, trong lòng nàng có chút kỳ quái, lẽ nào tiểu thư sẽ động thủ với Mục Chi Hà sao? Nhưng bọn họ bây giờ cách Vĩ Dã quan châu còn có khoảng cách rất xa, thời điểm này chú ý tới Mục Chi Hà, có quá sớm không?
Nếu như A Tín ở đây thì tốt rồi, tên gia hỏa này đầu óc rất tốt, nói không chừng có thể đoán được ý nghĩ của tiểu thư.
"Bảo các binh đoàn trưởng, đến đây nghị sự."
Thanh âm của tiểu thư khiến tinh thần Tiểu Man lập tức rung lên, vội vàng tuân mệnh.
Ngay lập tức đám người A Tín, Thiết Cức, A Tư Minh cấp tốc chạy tới, bọn họ vô cùng nghiêm túc, hiển nhiên biết rõ có đại sự.
Thượng Quan Thiên Huệ cầm bút trong tay ném xuống bàn, đồng thời giọng nói lãnh đạm để lại trong lòng mỗi người một quả bom nổ tung.
"Mục Chi Hà sắp động thủ rồi."
Truyện convert hay : Nghịch Thiên Đan Đế