Chiến Thần Bất Bại

chương 985

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Chương 985 Nghe thấy vậy, Hán Vương khẽ gật đầu, sau đó ánh mắt thâm sâu loé lên vẻ lạnh lùng, tay chỉ vào cả Bắc Lương rồi tiến thẳng qua bắc bộ chiếm lấy Long Kinh trên bản đồ, lạnh lùng nói: “Thông báo tới toàn quân, xuất phát! Tiêu diệt toàn bộ năm mươi nghìn quân Phá Long Bắc Lương ở nơi băng tuyết ngập trời này!” “Rõ!” Phó tướng đó đứng nghiêm kính lễ, sau đó vẻ mặt đầy điên cuồng và kích động, đi ra khỏi lều trại, đứng trên vách núi gào lên về phía quân khu: “Toàn quân nghe lệnh! Xuất phát! Tiêu diệt Bắc Lương!” Một giây sau, hai trăm nghìn binh lính của quân đoàn tử sĩ Đồ Long xuất phát. Mặc dù là đại quân lên tới hai trăm nghìn người, thế nhưng ở cái nơi lạnh giá, gió tuyết đầy trời như vậy, động tĩnh và âm thanh hành quân phải cực kỳ nhỏ! Hơn nữa, tốc độ hành quân của bọn chúng cực kỳ nhanh! Giống như một thanh kiếm dài màu đen thâm nhập vào nội địa Bắc Lương! Lúc này, ở một ngọn núi tuyết nào đó, trên vùng đất ngập tràn tuyết rơi, hai bóng người bị gió tuyết vùi lấp vẫn luôn cầm theo kính viễn vọng cẩn thận quan sát động tĩnh bên trong Táng Thần Cốc! “Nơi này là Tuyết Sơn! Tình huống quân sự khẩn cấp! Bọn chúng đã xuất phát rồi!” Một chiến sĩ trong số đó thì thầm vào trong tai nghe. Mà lúc này, bên trong phòng tổng chỉ huy quân đội Bắc Lương, ba tướng quân Long Nhị, Long Ngũ và Long Lục đứng trước bản đồ quân sự cực lớn, cẩn thận quan sát địa hình. “Lập tức truyền lệnh xuống toàn quân, chặn hai trăm nghìn đại quân này ở cửa Hắc Phong! Dù có phải hy sinh tới binh lính Phá Long cuối cùng, tới giọt máu cuối cùng thì cũng không được để cho hai trăm nghìn đại quân này vượt qua cửa Hắc Phong!” “Nhớ kỹ, nhiệm vụ của mấy người là không từ mọi giá giữ lấy cửa Hắc Phong! Giành lấy nhiều thời gian hơn nữa cho các chiến trường khác! Tranh thủ thời gian cho Bắc Lương! Tranh thủ thời gian cho vua Bắc Lương!” Long Nhị quay người, gào lên với các sĩ quan bên trong bộ chỉ huy. “Rõ!” Trong nháy mắt, những tướng sĩ đó đồng loạt đứng nghiêm kính lễ! Sau đó, quân lệnh được phát đi! Năm mươi nghìn quân Phá Long đóng quân tại Bắc Lương lập tức xuất phát, tiến về phía cửa Hắc Phong! Cửa Hắc Phong là một hẻm núi lớn nằm ngang, thọc sâu hơn một nghìn mét, không có bất cứ che chắn gì, là một hẻm núi tự nhiên! Bởi vì lý do địa hình, phía Bắc cửa Hắc Phong chính là khu vực núi tuyết, gió tuyết mù trời! Mà phía Nam cửa Hắc Phong chính là khu vực cát vàng ngợp trời, nhiệt độ hai nơi chênh lệch rất lớn, cũng dẫn đến việc cửa Hắc Phong ngày đêm đều có những trận gió lạnh như dao cứa thổi qua! Nếu như gặp phải gió bão thì cửa Hắc Phong này thậm chí còn rất khó đi qua! Dù cho là mấy chục nghìn đại quân, dưới tình hình thời tiết khắc nghiệt mà vẫn cố đi qua cửa Hắc Phong thì đều sẽ tổn thất rất lớn! Sau nửa tiếng đồng hồ! Hai trăm nghìn binh lính của quân đoàn tử sĩ Đồ Long dưới trướng Hán Vương đã vượt qua khu vực núi tuyết, chỉ còn cách cửa Hắc Phong hai, ba cây số! Từ trên cao nhìn xuống, trên lớp áo giáp đen của hai trăm nghìn binh lính quân đoàn tử sĩ Đồ Long còn có cả gió tuyết! Bọn chúng bước từng bước, nhanh chóng di chuyển về phía cửa Hắc Phong! Mà lúc này, cửa Hắc Phong, năm mươi nghìn quân Phá Long được trang bị vũ trang đã chờ xuất phát, súng vác trên vai, đạn đã lên nòng! Sau mười phút, hai trăm nghìn binh lính của quân đoàn tử sĩ Đồ Long xuất hiện tại cửa Hắc Phong! Gần như trong khoảnh khắc vừa mới gặp mặt, Long Nhị đã phẫn nộ gào lên: “Đánh!” Trong nháy mắt! Đoàng đoàng đoàng! Tiếng súng chấn động! Hoả tuyến dày đặc, bao phủ khắp cả cửa Hắc Phong! Ầm ầm ầm! Pháo đạn ngút trời, một làn sóng khí điên cuồng dâng lên trong cửa Hắc Phong! Cả chiến trường gần như chìm vào trong trận chiến đấu ác liệt chỉ trong nháy mắt! Năm mươi nghìn quân Phá Long và hai trăm nghìn binh lính của quân đoàn tử sĩ Đồ Long vừa khai chiến đã là tử chiến, chiến đấu với trạng thái quyết liệt nhất! Phó tướng của Hán Vương kia liều mạng gào lên và chỉ huy chiến đấu bên trong đại quân! Hán Vương ngồi thưởng trà bên trong lều trại hành quân phía sau. “Hán Vương! Hoả lực phía đối phương quá mạnh!” Lúc này, phó tướng xông vào lều trại, gương mặt nhem nhuốc, thở hồng hộc. Hán Vương lặng lẽ gật đầu, liếc nhìn đồng hồ, lạnh lùng hỏi: “Hai mươi phút, có thể chiếm được không?” Phó tướng đó hơi do dự, nói: “Hán Vương, sức chiến đấu của năm mươi nghìn quân Phá Long này quá mạnh, hai mươi phút thì e là…” Pằng! Lập tức, Hán Vương cầm lấy khẩu súng trên bàn, bắn một phát về phía bên tai của phó tướng đó, gầm lên: “Tôi chỉ cho cậu đúng hai mươi phút! Không chiếm được cửa Hắc Phong thì cậu tự mang đầu về đây!” Lập tức, phó tướng đó sợ tới mức run lên lẩy bẩy, đứng nghiêm kính lễ, gào lên: “Rõ! Hai mươi phút, đảm bảo hoàn thành nhiệm vụ! Chiếm được cửa Hắc Phong!” Nói xong, phó tướng đó quay người chạy ra bên ngoài. Sau đó, trận chiến lại trở nên tàn khốc! Ác liệt! Chỉ có thể dùng hai chữ ác liệt để hình dung! Quân đoàn Đồ Long, hai trăm nghìn đại quân điên cuồng áp sát! Năm mươi nghìn tướng sĩ quân Phá Long quyết chống đỡ tới cùng. Thế nhưng dù gì cũng là năm mươi nghìn quân đối đầu với hai trăm nghìn quân! Mãi đến cuối cùng, Long Nhị, Long Ngũ và Long Lục dẫn theo hơn một trăm binh lính cả người đầy máu và đều đã trọng thương bị một trăm hai mươi nghìn binh lính còn lại của quân đoàn tử sĩ Đồ Long bao vây tại cửa Hắc Phong! Năm mươi nghìn quân Phá Long Bắc Lương – quân đoàn bất bại đã dồn hết sức lực để tiêu diệt tám mươi nghìn quân địch! Chỉ còn lại hơn một trăm người! Đã đánh đến mức không còn đạn nữa! Chỉ có thể cầm dao mà chiến đấu! Đây là một trận chiến có sự chênh lệch số người quá lớn! Ác liệt dị thường! Bên trong cửa Hắc Phong đều là mùi máu tanh xộc lên tận trời cao! Xác người chất đầy trên mặt đất! Cửa Hắc Phong, bức tường đá màu đen ở hai bên, còn cả bùn đất màu vàng đều bị máu tươi nhuộm đỏ! Ba người Long Nhị, Long Ngũ và Long Lục be bét máu, trên người có không ít vết đạn, dẫn theo hơn một trăm quân Phá Long bị trọng thương còn lại, không màng sống chết, nhìn chằm chằm vào một trăm hai mươi nghìn binh lính của quân đoàn Đồ Long bên cạnh! Khoảnh khắc đó, từ trên cao nhìn xuống! Giữa những cái xác chất chồng, một trăm hai mươi nghìn binh lính của quân đoàn Đồ Long bao vây lấy hơn một trăm người bọn họ! Trên trời mây đen cuồn cuộn kéo tới! Lúc này, đại quân tách ra, Hán Vương sải bước đi tới trước mặt, lạnh lùng nhìn hơn một trăm binh lính quân Phá Long còn sót lại, nói: “Tôi rất khâm phục mấy người! Thế nhưng, thắng bại đã rõ cả rồi ! Kẻ đầu hàng sẽ không bị giết! Đây là một cơ hội mà tôi dành cho mấy người!” “Hừ!” Long Nhị lập tức nhổ nước bọt, cười lớn nói: “Tên giặc già Hán Vương, ở Bắc Lương, ở trong máu của bọn tao không có hai chữ đầu hàng! Dù có phải liều mạng tới người cuối cùng, tới giọt máu cuối cùng thì tướng sĩ Bắc Lương bọn tao cũng sẽ không đầu hàng!” Nghe vậy, Hán Vương nhướng mày, nói: “Giết hết đi!” Nói xong, cụ ta quay người rời đi. Sau đó, phó tướng kia liền bật cười ác độc nhìn mấy người Long Nhị, giơ tay lên, cười tàn nhẫn nói: “Chuẩn bị…” Chỉ cần hắn ra lệnh nổ súng, mấy người Long Nhị sẽ bị giết chết ngay tại chỗ! Dù cho mấy người Long Nhị là cường giả ở cảnh giới chiến thần thì lúc này bọn họ cũng đã cạn kiệt sức lực! Dù gì, bên trong quân đoàn Đồ Long cũng có tám cường giả ở cảnh giới chiến thần! “Bóp cò!” Gần như trong khoảnh khắc mà phó tướng vừa hạ lệnh, rầm một tiếng, một bóng người lao từ phía xa lại, đánh bay mấy trăm tử sĩ của quân đoàn Đồ Long, sau đó bóp lấy cổ của phó tướng kia, nhìn đối phương bằng ánh mắt lạnh lùng! Bóng người đột nhiên xuất hiện trong chiến trường thật sự đã khiến cho tất cả mọi người giật bắn! Người đó đột nhiên xông ra từ trong đám người, hơn nữa còn nhanh như cắt túm lấy cổ của phó tướng kia, nhấc bổng hắn ta lên từ trên mặt đấy! Phó tướng liều mạng vùng vẫy, sắc mặt kinh hoảng nhìn người đàn ông cả người đang toát lên sát khí khủng khiếp trước mặt, hỏi: “Mày..mày là ai?” Bóng người đó lạnh lùng nói: “Tao là thuộc hạ của vua Bắc Lương, Liễu Thanh!”

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio