Chiến Thần Biến

chương 138: có chút ngốc

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Khi Đằng Phi đi tới cuối phố, ba người Bạo Long, Âu Lôi Lôi, Âu Lạp Lạp đã chờ sẵn ở đó. Nơi họ đi qua, không có một người sống nào.

Nhìn vẻ khí định thần nhàn của ba người, Đằng phi mỉm cười, cho bọn họ một ngón tay cái:

- Thân thủ tuyệt lắm!

Âu Lạp Lạp bĩu môi, nhanh mồm nhanh miệng nói:

- Ý của chủ nhân có phải thân thu của người rất tốt không?

Âu Lôi Lội trừng mắt nhìn muội muội một cái, nhẹ giọng nói:

- Chủ nhân, đừng chấp nàng.

Đằng Phi cười xua xua tay, trên thực tế, hắn và cặp tỷ muội này ngang tuổi nhau, nhưng nếu người khác nhìn vào thì dường như hắn lại lớn hơn các nàng rất nhiều vậy.

Lúc này, phía xa truyền tới những tiếng rầm rập, làm cho mặt đất cũng hơi run lên.

- Hình như là bộ binh hạng nặng!

Ánh mắt Bạo Long híp lại, nghe ngóng một chút, sau đó lập tức nói.

- Bộ binh hạng nặng?

Trong đầu Đằng Phi chợt nghĩ: Chẳng lẽ lại là Thiết Giáp Trọng Nỗ Quân nổi tiếng của ba nhà quý tộc?

Năm ấy, khi Đằng Phi đến vách núi phía tây Đằng Gia Trấn thì ba trăm Thiết Giáp Trọng Nô Quân đã biến thành tro bụi, ngay cả cặn cũng không còn, cho nên hắn không biết gì về binh chủng này cả.

Quả nhiên, bên kia đường phố xuất hiện một đội ngũ chừng hơn trăm người đang đi về phía này, tất cả đều mặc trọng giáp màu đen, đeo mặt nạ bảo hộ gần như là vũ trang tới tận răng.

Hơn nữa, tuy nhìn họ đi khá chậm, nhưng thực tế tốc độ lại rất nhanh. Vừa thấy bốn người Đằng Phi, những người này nhất thời dừng lại, hàng đầu tiên năm xuống, hàng thứ hai nửa ngồi, hàng cuối thì đứng, trực tiếp làm ra tư thế công kích.

- Không ổn, mau tránh!

Nơi bốn người đứng là một góc, mà hơn một trăm Thiết Giáp Trọng Nỗ Quân của đối phương thì đứng ở đầu kia. Sợ là bọn chúng đã chờ sẵn ở đó, thấy ba người không tiến lên nên mới di động về phía trước một ít.

Lúc nói câu này, thân hình Đằng Phi chẳng những không lui, ngược lại còn lao về phía một trăm Thiết Giáp Trọng Nỗ Quân này!

Ở trong Hồn Vực, Bạo Long và Đằng Phi đã phối hợp rất ăn ý, tự nhiên rất rõ câu mau chạy này của Đằng Phi là muốn lao lên giết chết đối phương, chứ không phải chạy trốn!

Mà hai người Âu Lôi Lội và Âu Lạp Lạp, tuy không biết ám hiệu của Đằng Phi và Bạo Long, nhưng lại sốt ruột hộ chủ, cả hai đều không chạy trốn. Khi thấy Đằng Phi là người đầu tiên lao lên, cả hai tỷ muội đều hét lớn một tiếng, vung kiếm lao lên theo!

Bạo Long cầm hai thanh tiểu kiếm màu vàng lấy được lúc ở Thác Bạt gia, vẻ mặt không thoải mái lắm. Nhưng không thể không thừa nhận, nếu muốn phá vỡ phòng ngự của Thiết Giáp Trọng Nỗ Quân này, đại đao không dùng được, tiểu kiếm sắc bén trong tay mới là lựa chọn tốt nhất!

- Đằng phi, chết đi cho ta, bắn!

Thanh âm này vang lên gần như cùng lúc với thanh âm của Đằng Phi.

Cho nên, khi bốn người Đằng Phi vọt lên, trọng nổ trong tay hơn một trăm Thiết Giáp Trọng Nô Quân đồng thời bắn ra!

Đằng Phi vận dụng Già Lâu La tâm kinh đến mức cực hạn, khi mũi tên bắn tới, thân thể hắn cũng đã vọt đến trước mặt Thiết Giáp Trọng Nô Quân ở phía trước

nhất.

Chiến phủ Luyện ngục vung lên, đánh bay một số mũi tên không tránh được. Đến trước mặt đám nô thủ này, Đằng Phi phát ra một tiếng gầm, hoàn toàn bộc phát ra sát khí của mình!

Trong phạm vi mười thước đã hoàn toàn bị sát khí của Đằng Phi bao bọc, cỗ khí tràng khủng bố này lập tức kéo hơn một trăm Thiết Giáp Trọng Nỗ Quân vào chiến trường đẫm máu. Sát khí trùng thiện, làm cho đám người được vũ trang đến tận răng này sinh lòng sợ hãi.

Thậm chí có rất nhiều người run tay lên, căn bản không thể bắn ra tên thứ hai!

Đây vẫn là lần đầu tiên mà Đằng Phi hoàn toàn phóng thích sát khí của bản thân.

Vừa rồi có thể nói là cực kỳ nguy hiểm, mấy mũi tên ít ỏi kia chấn cho Đằng Phi muốn hộc máu. Lúc này hắn thậm chí không có tinh lực để quan sát tình huống của Bạo Long và tỷ muội Âu Lôi Lôi Âu Lạp Lạp.

Chiến phủ Luyện Ngục trong tay quét ra một cái, một đạo phủ khí vô cùng lãng lệ xuất hiện, làm cho nhóm ngồi xổm ở giữa và nhóm đứng phía sau chết một mảng lớn.

Từng chiếc mũ giáp bay lên, máu tươi vảy ra, nhanh chóng nhiễm đỏ mặt đất. Một mùi tanh gay mũi lan tràn trong không khí, phần lớn những người nửa ngồi ở lớp giữa đều bị chém đầu, còn đám đứng sau thì bị chém ngang thắt lưng, nhìn thảm không chịu nổi.

Về phần kẻ chỉ huy vừa rồi hô tên Đằng Phi thì đã sớm sợ đến mức xụi lơ phía sau một trăm Thiết Giáp Trọng Nô Quân này, tay chân run rẩy, đi cũng không nổi.

- Muội muội, ngươi không sao chứ?

Mặt sau truyền đến tiếng kinh hộ của Âu Lôi Lôi, lúc này Bạo Long cũng đã vọt tới bên cạnh Đằng Phi, trên vai cắm hai mũi tên, trên đùi cũng có một mũi, nhưng dường như hắn hoàn toàn không cảm thấy điều này, cầm chặt hai chiếc tiểu kiếm làm từ tinh kim, đâm chết mấy tên Thiết Giáp Trọng Nỗ Quân còn sống.

Thật ra, từ lúc bị hai người áp sát, trận chiến này đã kết thúc rồi.

Thiết Giáp Trọng Nô, tên như ý nghĩa, sức phòng ngự cũng khá mạnh, nếu bị người bình thường áp sát thì họ cũng chẳng e ngại, cái thiết giáp cứng rắn kia như một mai rùa, vũ khí bình thường không chém vào nổi. Cho nên, dù thực lực của nhóm người Đằng Phi cường đại, nhưng Trương gia vẫn cực kỳ tự tin.

Đầu tiên bọn họ dùng một số cũng tiến thủ làm mồi nhử, nói rõ cho đối phương biết: Chúng ta có mai phục!

Khi những người kia giết xong đám cung tiện thủ trải dài cả quãng đường, nhất định sẽ rất mỏi mệt. Đến lúc đó, một trăm Thiết Giáp Trọng Nô Quân này sẽ ra tay, chỉ cần một loạt tên bắn ra thì dù đối phương không chết cũng phải thương nặng, mất đi lực chiến đấu. Đến lúc đó, chẳng phải quyển sinh quyền sát sẽ ở trong tay họ sao? Chỉ có điều, bọn họ tuyệt không ngờ rằng thực lực của Đăng Phi lại cường hãn đến vậy, tốc độ nhanh như quỷ mị, nộ thủ bình thường không thể theo kịp, hơn nữa thanh chiến thứ hai lười trong tay hắn còn chém trọng giáp như thái rau, vô cùng dễ dàng.

Mà tên râu quai nón cao to kia thì lại càng không phải người, người đã trúng ba tên, là ba tên a! Trúng một tên là đủ ngã xuống được không? Đây là trọng nỗ a! Cho dù là da gấu cũng có thể bắn thủng, nhưng vì sao tên kia lại chẳng hề hấn gì, mạnh mẽ lao lên vùng quyền.

Sai rồi, trong tay đại hán râu quai nón kia còn có thứ gì đó!

Đám Thiết Giáp Trọng Nỗ Quân còn sống lộ ra ánh mắt vô cùng sợ hãi, trợn mắt há hốc mồm nhìn hai thanh tiểu kiếm màu vàng trong tay Bạo Long, nó đâm thủng thiết giáp của họ như đâm vào đậu phụ, trực tiếp giết chết người!

Không biết lúc này, vẻ mặt đám người Trương gia đã tưởng mình nắm chắc phần thắng kia sẽ như thế nào? Nhất định sẽ rất phấn khích đi?

Khi hai người Đằng Phi và Bạo Long tiếp cận, lập tức đã giết sạch đám Thiết Giáp Trọng Nô Quân này, không để lại một người!

Cuối cùng, chỉ còn mình tên chỉ huy đang sợ hãi kia, Đăng Phi giao cho Bạo Long, lại ném cho hắn một túi Đằng Thị Sinh Cơ Tán, còn mình thì quay người lại, vừa rồi nghe được tiếng hộ của Âu Lôi Lôi, trong lòng hắn vẫn đang lo lắng.

Mặc kệ thế nào, từ lúc đi theo hắn, hai cô gái này vẫn không mắc phải lỗi lầm gì, ngày thường còn rất săn sóc hắn, lại cực kỳ ngoan ngoãn, còn đối phó với kẻ địch thì vô cùng tàn nhẫn, ra tay lăng lệ, thậm chí còn dũng mãnh hơn cả đàn ông.

Thị nữ như vậy, thêm cả dung nhan quốc sắc thiên hương, cho dù Hoàng đế thấy cũng sẽ động tâm, tất nhiên Đằng Phi sẽ không hy vọng các nàng gặp phải chuyện gì.

Đằng Phi nhìn thoáng kia, đồng tử chợt co rút lại, bởi vì mũi tên kia vừa lúc bắn vào giữa ngực Âu Lạp Lạp, trên vai Âu Lôi Lôi cũng trúng một tên, máu đã nhiễm hồng một mảng quần áo, nhưng dường như nàng không cảm thấy, chỉ ôm muội muội trong lòng, khuôn mặt đầy nước mắt, không biết làm gì.

- Đừng đụng vào nàng!

Đằng Phi hô to một tiếng, sau đó vội vã chạy đến.

Lúc này, sắc mặt Âu Lạp Lạp đã cực kỳ tái nhợt, đôi môi run run, gắng sức cầm chặt tay tỷ tỷ, gian nan nói:

- Tỷ tỷ, ta... Ta sắp chết phải không?

- Đừng nói lung tung, người sẽ không chết!

Âu Lôi Lôi chảy nước mắt, an ủi muội muội mình. Lời nói ra, ngay cả chính nàng cũng không tin là bao.

Đằng Phi nhìn thoáng qua Âu Lạp Lạp, mũi tên nàng trúng phải thô chừng ngón út, bị dầu bôi đen, lực đạo của nó cực lớn, xuyên từ trước ngực ra đến sau lưng Âu Lạp Lạp.

Đằng Phi đỡ lấy nàng, cẩn thận sờ lên sau lưng nàng, bấm gãy đầu tên sắc bén, xoa xoa xương sống của Âu Lạp Lạp. Nếu xương sống bị gãy, vậy cho dù Âu Lạp Lạp có may mắn sống sót thì cũng sẽ biến thành một người tàn phế.

- Âu Lạp Lạp, ngươi có nghe thấy ta nói không?

Nhìn ánh mắt đã trở nên mơ hồ của Âu Lạp Lạp, Đằng Phi lấy tay vỗ vỗ má nàng, lớn tiếng nói.

Âu Lạp Lạp cố gắng mở mắt ra, thanh âm cực kỳ mỏng manh:

- Có thể... Chủ nhân…

- Tốt lắm, ngươi đừng nói nữa, nuốt viên đan dược này xuống, sau đó vận công bảo vệ tâm mạch, ta sẽ trị liệu cho ngươi, nghe rõ chưa?

Nói xong, Đằng Phi nhìn về phía Âu Lôi Lôi bên cạnh, nhìn khuôn mặt tái nhợt vì mất máu của nàng, hắn nhíu mày nói:

- Mau xử lý vết thương của ngươi, ngươi không muốn phải lúc đó ta đã nói các ngươi mau chạy đi sao?

Một tiếng mau chạy của Đằng Phi là ám hiệu với Bạo Long, nhưng đồng thời cũng là nhắc nhở Âu Lôi Lôi và Âu Lạp Lạp. Năm ấy, Lục Tử Lăng cường đại như vậy mà cũng không chịu nổi ba trăm Thiết Giáp Trọng Nô Quân, càng đừng nói là hai tỷ muội Âu Lôi Lôi.

Đằng Phi dám lao lên là vì hắn nhìn ra, tuy khí thế của đám Thiết Giáp Trong Nỗ Quân này rất dọa người, nhưng động tác thì lại cứng ngắc, hiển nhiên bọn hắn cũng chưa thuần thục!

Ít nhất, so với nhóm Thiết Giáp Trọng Nỗ Quân tinh nhuệ ba năm trước, bọn hắn còn xa mới bằng!

Cảm giác nhạy bén này chính là kết quả của việc rèn luyện trong Hồn Vực.

Bởi vậy, Đằng Phi đã lập tức quyết định, dùng tốc độ nhanh nhất giải quyết đám Thiết Giáp Trọng Nô Quân này. Nói cách khác, cho dù binh chủng này không bằng ba năm trước, nhưng nếu dùng để đối phó với Đằng gia thì hậu quả cũng sẽ rất nghiêm trọng.

Sau khi mắng Âu Lôi Lôi, Đằng Phi lấy ra một viên Huyết Nguyên Đang trực tiếp nhét vào miệng Âu Lạp Lạp.

Nhìn thấy viên đan dược này, khuôn mặt Âu Lôi Lôi hơi ngẩn ra một chút, ánh mắt nhìn về phía Đằng Phi một cách khó tin.

Trong giới chỉ của Đằng Phi, hiện giờ chỉ còn lại mười một viên Huyết Nguyên Đan.

Loại đan dược giá trị liên thành này được Đằng Phi lấy ra một cách rất tự nhiên, sau đó đưa vào miệng Âu Lạp Lạp, giống như nó chỉ là một viên đan dược bình thường vậy! Sự thật cũng thế, trong mắt Đằng Phi, đan dược chính là đan dược, dù có quý thì cũng không bằng mạng người.

Với hành vi này của Đằng Phi, đại đa số mọi người sẽ cười nhạt, chỉ có kẻ ngốc mới dùng loại đan dược này như vậy. Nó thậm chí có thể khiến cho một Đấu Tôn đỉnh phong nhập Thánh!

Cường giả cấp Thánh, đây là khái niệm gì?

Âu Lạp Lạp? Bất quá chỉ là một Đại Đấu Sự nhìn tương đối xinh đẹp mà thôi. Nhưng vì cứu nàng mà dùng một viên Huyết Nguyên Đan? Đó là rất không đáng giá!

Nhưng cũng vì cái ngốc này mới khiến cho Đằng Phi có được một lực ngưng tụ vô cùng cường đại trong tương lai!

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio