Chiến Thần Biến

chương 14: không hề trầm mặc

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Bốp! Bốp! Bốp!

Nam tử trầm ổn kia nhanh chóng khôi phục tinh thần, mỉm cười vỗ tay tán thưởng:

- Thật là không tệ, Hắc Hổ Quyền, hoá quyền thành chưởng, loại vũ kỹ cấp thấp nhất này lại có thể sinh ra uy lực bậc này sao? Đúng là đặc biệt, quá là xảo diệu, Thác Bạt thiếu gia, ngươi thật có chút nhìn nhầm rồi a, người này không có giống là tên phế vật như lời ngươi nói, tay hắn có thể phát ra chân khí kia kìa, ha ha.

Người trẻ tuổi kia tiếng cười tiếng nói thập phần hồn hậu, tuy có chút khàn khàn xen lẫn nhưng khiến người nghe có cảm giác rất thoải mái, như được tắm một cơn gió xuân vậy.

Đằng Phi mỉm cười thối lui, vừa rồi bị Thác Bạt Nhị chọc giận, trong nháy mắt thập chí hắn đã động sát tâm, suýt tí đã ra tay động thủ, nhưng cũng may đột nhiên nhớ lại bản thân không thể bộc lộ thực lực chân chính nên rút tay lại, vậy mà không ngờ vẫn bị nam tử trẻ tuổi kia nhìn ra một tia manh mối, nhưng người này đến tột cùng nhìn ra bao nhiêu, trong lòng Đằng Phi cũng có chút rối rắm. Bất quá, hắn cảm giác được, thanh niên trầm ổn kia đối với hắn cũng không có gì ác ý.

Còn thiếu nữ xinh đẹp xia, đôi mày khẽ giãn ra, không nói gì nhưng khoé miệng dấy lên một tia cười hứng thú, nam hài tử này so ra còn nhỏ tuổi hơn mình nữa nhưng lại có điểm thú vị như vậy, suy nghĩ của nàng và ca ca nàng cũng không có khác biệt nhiều lắm, nam hài này chắc chắn không phải cái gì phế vật như những người kia nói, chiêu thức vừa rồi không phải Võ Sư bình thường nào cũng có thể thi triển ra.

Mặc dù hắn cố sức che dấu nhưng bàn tay vẫn lộ ra một tia chân khí, trên cơ thể còn mơ hồ phát ra một sức ép đáng sợ, thiếu nhiên này chẳng những không phải phế vật mà rẩ có thể là một võ giả siêu việt Chân Khí Đại Võ Sư!

Còn tên đệ tử Vương gia kia liếc mắt nhìn về phía Đằng Phi, trong mắt vẫn tràn ngập sự khinh thường như trước, ngạo mạn nói:

- Lăng công tử có chút khoa trương rồi, bất quá tên này chỉ là một gia nô bình thường, nếu như là ta, một tát của ta có thể trực tiếp làm đầu hắn nát vụn rồi!

Nam tử trầm ổn ban nãy được gọi là Lăng công tử chỉ hờ hững cười, không nói gì thêm.

Trái lại Thác Bạt Mẫn Hồng lại cực kì giận dữ, khoé miệng run run, nô tài nhà hắn bị người ta tán một cái phun máu tươi vẫn còn nằm dưới dất chưa thể đứng dậy được, còn mấy người này lại ở đây thản nhiên nói chuyện, rõ ràng là hoàn toàn không để hắn trong mắt mà.

Mà cái cảm giác bị xúc phạm này hắn cũng không dám quay sang phát tiết lên những người bên cạnh được, bởi vì những người này, một ngươi thôi cũng không phải là dạng loại thiếu gia tiểu gia tộc như hắn có thể trêu chọc.

Cho nên, Thác Bạt Mẫn Hồng đôi mắt loé ra quang mang độc ác, lạnh lùng nhìn chằm chằm Đằng Phi, gằng từng chữ nói:

- Ngươi… Tên phế vật này, dám đánh trọng thương người của ta, Đằng Phi, ta thề, chuyện này… Nhất định sẽ không - để - yên!

Lúc này, Thác Bạt Nhị vừa bị tát một cái ngất đi cũng đã tỉnh lại, miệng không ngừng rên rỉ hết sức đau đớn, cả người mơ mơ màng màng không còn ý thức được chuyện gì vừa xảy ra, lại phun tiếp ra một ngụm máu kèm theo chừng mười cái răng.

Rõ ràng cái tát ban nãy của Đằng Phi không nhẹ nhàng chút nào, gần như đánh gãy hết mấy cái răng của Thác Bạt Nhị rồi.

- Tiểu nghiệt chủng, ta… sẽ không… buông tha…

Thác Bạt Nhị oán độc nói, mơ hồ mang theo vẻ oán hận vô tận.

Đằng Phi liền đi tới trước mặt Thác Bạt Nhị, từ trước đến nay hắn dù bị vũ nhục như thế nào cũng không biến sắc, nhưng lúc này lại đằng đằng sát khí.

- Ngươi muốn gì?

Thác Bạt Mẫn Hồng lớn tiếng quát, thanh âm hết sức chói tai truyền đi thật xa:

- Đằng Phi, ngươi dám động đến hắn, Thác Bạt gia sẽ không bỏ qua cho ngươi!

Đồng thời, Thác Bạt Mẫn Hồng còn phát động đấu khí trong cơ thể, hắn đã đạt đến Nhất giai Tam cấp Đấu Sư, thực lực không thể khinh thường, Tam cấp Đấu Sư, đấu khí trong cơ thể mỗi phút đều luân chuyển, năng lượng mênh mông khiến cho Thác Bạt Mẫn Hồng nhìn qua, khí lực thực kinh người!

Đây chính là chổ cường đại của đấu khí Võ Giả, đừng nói chi đến Nhất Gia Tam cấp, võ giả bình thường không thể nào có khả năng chống đỡ!

Thác Bạt Mẫn Hồng híp mắt nhìn Đằng Phi từ từ đi tới, trong lòng hắn cũng đang cân nhắc, nếu hôm nay ở đây đánh tên phế vật của Đằng gia này thành tàn phế thì mình sẽ có hậu quả gì.

Hắn ăn chơi trác táng nhưng không có nghĩa hắn không biết suy nghĩ.

Mối quan hệ tồi tệ giữa Thác Bạt gia và Đằng gia đã tồn tại từ trước khi thôn trấn này được đổi tên là Đằng gia trấn, nếu

Thác Bạt Mẫn Hồng đảo mắt, đột nhiên nảy ra một chủ ý, hắn nhìn lướt qua cô gái xinh đẹp cùng thanh niên trầm ổn lẫn tên đệ tử Vương gia vẻ mặt kiêu ngạo kia, đột nhiên cười lạnh một tiếng, chỉ vào Đằng Phi, quát:

- Đằng Phi! Ngươi giỏi lắm! Nói, ngươi trộm dược liệu thượng hạng cùng đấu ký gia truyền của Bát đại gia tộc đêm đi giấu ở đâu rồi?

- Cái gì?

Nguyên bản tên đệ tử kiêu ngạo của Vương gia kia còn liếc nhìn Đằng Phi có chút chán ghét, nhưng lúc này nhíu mày, quay sang nhìn Thác Bạt Mẫn Hồng vẻ mặt đang cực kỳ giận dữ.

Cô bé xinh đẹp kia thì vẻ mặt mang theo vài phần ngỡ ngàng nhưng thanh niên điềm tĩnh kia hơi ngẩn ra một chút rồi lập tưc khoé miệng nhếch lên một nụ cười nhàn nhạt.

- Ngươi nói… hắn là tên dám cả gan trộm đồ của bát đại gia tộc?

Tên đệ tử Vương gia sau một thoáng sửng sốt liền có cảm giác bản thân mình như bị đùa giỡn, chỉ vào mặt Thác Bạt Mẫn Hồng mắng to:

- Trong đầu ngươi là c chó hay sao? Hắn trông thế này mà có bản lĩnh trộm bảo vậy của Bát đại gia tộc? Ngay cả việc tiến vào trọng địa của Bát đại gia tộc, ngươi nghĩ hắn có khả năng này sao? Ngươi là heo à, ngươi cho bát đại gia tộc là địa phương như thế nào, là cái chợ để ai muốn vào thì vào muốn ra thì ra sao? Ngươi muốn vu oan giá hoạ hãm hại người khác thì cũng nên động não một chút! Đừng nói hắn, cho dù có là thủ hộ đại nhân…

Tên đệ tử Vương gia nói đến đây bỗng nhiên có chút chột dạ nhìn bốn phía, sau đó vẻ mặt đầy oán hận liếc nhìn Thác Bạt Mẫn Hồng, căn bản không cho hắn mở miệng giải thích một lời nào liền xoay người rời đi, khi đi còn không quên ném cho hắn hai chữ:

- Ngu ngốc!

Thanh niên điềm đạm cùng cô bé khả ai kia cũng đều hơi hơi lắc đầu rồi cũng lần lượt xoay người rời đi.

Cuối cùng chỉ còn lại Thác Bạt Mẫn Hồng cùng mấy tên người hầu ngây ngốc đừng ở chổ này, chẳng gia ngờ vị thiếu gia thân phận tôn quý của Vương gia kia lại bỗng nhiên nổi đoá mắng thiếu gia mình một trận tơi bời hoa lá.

- Thiếu gia, Vương thiếu gia hắn có lẽ vì gia tộc bị trộm, áp lực quá lớn, thiếu gia ngàn vạn lần đừng để trong lòng.

Một tên người hầu bên cạnh Thác Bạt Mẫn Hồng nhỏ giọng an ủi khuyên giải.

- Cút!

Thác Bạt Mẫn Hồng lúc này gần như sắp tức đến phát điên rồi, từ khi lọt lòng đến nay, đây là lần đầu tiên hắn cảm giác mình có thể sử dụng mưu kế hãm hại người khác, thế mà không ngờ lại có kết cục như vậy.

Mà hết thảy những chuyện này, đều do tên tiểu nghiệt chủng này tạo thành, Thác Bạt Mẫn Hồng đen mặt nhìn thoáng qua Đằng Phi, lạnh lùng nói:

- Đằng Phi, tên phế vật này, ngươi… chuyện này, ta tuyệt đối không để yên!

Hắn nói xong cũng xoay người chuẩn bị rời đi, căn bản không thèm nhìn đến Thác Bạt Nhị đang nằm dưới đất, một tên người hầu bên cạnh nhỏ giọng nhắc:

- Thiếu gia, Thác Bạt Nhị hắn…

- Mặc kệ hắn sống chết thế nào! Thứ rác rưởi, đến cả phế vật cũng không bằng!

Thác Bạt Mẫn Hồng lạnh lùng nói một câu rồi cũng không quay đầu lại cứ thể bỏ đi!

Mấy tên người hầu khác tuy có chút do dự nhưng bất quả giây lát sau cũng đuổi theo Thác Bạt Mẫn Hồng, nghĩa khí cùng tiền đồ, hiển nhiên là tiền đồ quan trọng hơn rồi, nhưng mà phải công nhận biểu hiện của Thác Bạt Nhị hôm nay… đúng là không bằng một tên phế vật.

Thác Bạt Nhị trợn mắt há hốc mồm nhìn thiếu gia mình càng lúc càng đi xa, đôi mặt lộ ra vẻ tuyệt vọng, ánh mắt nhìn về hướng Đằng Phi càng thêm oán hận.

Đằng Phi nhìn thoáng qua đám người đang vây xem náo nhiệt xung quanh, trong lòng có chút do dự, tuy rằng từ trước tới nay Đằng Phi chưa từng giết người, nhưng hôm nay nếu ra tay hạ sát tên cẩu nô tài kia cũng không phải là không thể, nếu không chỉ sợ ngày sau hắn sẽ báo thù, hơn nữa cái câu “tiểu nghiệt chủng” kia đã hoàn toàn chạm đến nghịch lân của Đằng Phi!

Chạm vào nghịch lân, không chết không thôi!

Nhưng bây giờ ở đây hành hung giết người, cho dù Đằng gia thế lực vô cùng cường đại chung quy cũung có người mượn cớ gây chuyện, hơn nữa, đây còn là người hầu của Thác Bạt gia, Đằng Phi lúc này vô cùng khóc xử thì bỗng nhiên xa xa truyền đến một trận huyên náo.

- Nguy hiểm, ngựa trở chứng! Mau tránh ra!

Có người lớn tiếng hô vang, những người trên đường nhất thời chạy trốn tán loạn, xa xa hai con ngựa lớn đang kéo một chiếc xa hàng nhát mắt liền xuất hiện trước mắt.

Đằng Phi ngây người giây lác rồi lách người tránh né, hai con ngựa kéo theo thùng xe đầy hàng hoá trực tiếp đạp lên người Thác Bạt Nhị, rồi nhanh như chớt biến mất chạy đến đường lớn của Đằng gia trấn.

Còn Thác Bạt Nhị lúc này máu mũi máu miệng trào ra không ngừng, vẫn thể đã ngừng run rẩy, chắc hẳn đã chết rồi.

Đằng Phi trông thấy mà lòng thoải mái, hắn vẻ mặt vô tội nhìn những người xung quanh nói:

- Chư vị hương thân phụ lão làm chứng cho ta, chuyện này ta không có chút liên quan a!

- Đúng a, chúng ta đều thấy, tên gia nô của Thác Bạt gia này thật sư là xúi quẩy!

- Ân, thật sự rất là xui xẻo!

- Thực quá xui mà, đến nỗi uống nước lạnh còn dính răng.

- Vận khí chó!

So với uy vọng của Đằng gia ở Đằng gia trấn này, Thác Bạt gia có phần yếu thế hơn, chưa kể một bên là thiếu gia Đằng gia, bên kia chỉ là một tên nô tài, không cần biết Đằng Phi không thể tu luyện đấu khí cùng vũ kỹ, nhưng với thân phận của hắn trong mắt dân chúng bình dân cũng đã tôn quý hơn nô tài nhiều lắm.

Hơn nữa không ít người chứng kiến rõ đầu đuôi sự việc, rõ ràng nếu không phải tên nô tài Thác Bạt gia này xấu mồm xấu miệng thì Đằng Phi làm sao lại bùng nổ? Cha mẹ đều đã mất là một cô nhi hết sức đáng thương rồi, vậy mà còn bị mắng là tiểu nghiệt chủng, sự tình này, với bất kỳ ai đều không thể bỏ qua a!

Bởi vì sự tình của Bát đại gia tộc nên gầy đây không khí ở Đằng gia trấn đã hết sức khẩn trương rồi, hôm nay phát sinh sự tình này cũng khiến nhiều người thở dài nhẹ nhõm một hơi, đứng xa xa nhìn thi thể của Thác Bạt Mẫn Hồng, vẻ mặt ai cũng có chúi phấn chấn, vậy là trong vài ngày tới không thiếu đề tài bàn tán rồi.

Còn Đằng Phi thì nhân cơ hội này, lặng lẽ bỏ đi.

Hắn vừa vào đến Đằng gia đại điện liền thấy ngay Đằng Sơn vẻ mặt u ám đứng trước cửa, giống như đang chờ sẵn ở đây đợi hắn về vậy.

Đằng Sơn lạnh lùng trừng mắt nhìn Đằng Phi, vẻ mặt kỳ quái nói:

- Đằng Phi, ngươi cũng có bổn sự lớn a, nhiều ngày liền không thấy bóng dáng ngươi đâu, xuất hiện một cái liền gây ra động tĩnh lớn như vậy, ngươi thật quá càn quấy!

Nói đến đây, vẻ mặt Đằng Sơn đã tràn đầy lệ khí, chỉ vào Đằng Phi quát:

- Ngươi có biết lúc này la lúc nào không? Ngươi không lo đến chuyện của gia tộc còn gây thêm phiền phức, đúng là cái thứ vô dụng!

Đằng Phi ngẩn đầu, nhìn quanh phòng đầy đủ đường huynh đệ tỷ muội, trừ Đằng Vũ tỷ cùng với Đằng Long đang học tại Chân Vũ học viện, Đằng Sơn ở đây cơ bản có thể nói là ưu tú nhất.

Nhiều năm qua, Đằng Phi mới nghiêm chỉnh đánh giá Đằng Sơn, hắn mày kiếm mắt sáng, khuôn mặt anh tuấn, có thể nói là một thiếu nhiên tuấn tú, môi rất mỏng, mỗi lần mím môi lại mang cho người khác một cảm giác lương bạc (thờ ơ lãnh bạc), vầng trán và đôi mày không giảm đi chút ngạo khí nào.

Thế nhưng, lúc này Đằng Phi lại có một loại cảm giác, khí thế này đều là do hắn cố ý bày ra.

Khí độ này so với nam tử trẻ tuổi điềm đạm khi nãy Đằng Phi gặp thật sự kém không biết bao nhiêu lần. Nghĩ thế, Đằng Phi không nhịn được mà lắc đầu cười rộ lên.

- Ngươi còn cười, ngươi… đồ phế…

Đằng Sơn tức giận muốn sôi máu, chỉ tay vào mặt Đằng Phi mà mắng, nhưng lại bị Đằng Phi cắt lời.

- Đợi khi nào ngươi thật sự trở thành gia chủ của Đằng gia thì hãy nói lời này với ta, còn bây giờ, ngươi vẫn chưa xứng! Ngươi, không đủ tư cách nói ta như vậy!

Lời nói của Đằng Phi thong thả nhỏ nhẹ nhưng thập phần kiên định, trên vẻ mặt anh tuấn còn mang theo vài phần thương hại, rồi sau đó cũng không lèm liếc mắt nhìn Đằng Sơn đang xanh xám mặt mày, ngẩng đầu đi vào bên trong.

Đằng Sơn tím mặt, nghiến răng nghiến lợi nhìn bóng lưng gầy gò ốm yếu của Đằng Phi, lẩm bẩm nói:

- Phế vât, ngươi chờ đó! Sớm muộn gì ta cũng trục suất ngươi ra khỏi Đằng gia!

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio