Bạo Long tính tình hấp tấp, được Đằng Phi xác nhận, lập tức lấy ngàn lượng vàng kim phiếu từ u Lôi Lôi, vội vàng chạy đi.
Đằng Phi cùng Bạo Long ước định, trong thời gian này sẽ ở chỗ khách sạn, cho nên muốn liên hệ, cứ trở về khách sạn này là được.
Bạo Long đi rồi, Âu Lôi Lôi cùng Âu Lạp Lạp có chút khó hiểu. Âu Lạp Lạp không nhịn được hỏi:
- Chủ nhân, sao ngài lại muốn Bạo Long thành lập đoàn lính đánh thuế? Vì sao hắn lại kích động như thế?
Âu Lôi Lôi bên cạnh dù không hỏi, nhưng cũng tò mò nhìn Đằng Phi.
Đằng Phi cười nói:
- Các người có biết được quá khứ của Bạo Long?
Hai nàng hơi gật đầu, lại lắc đầu ngay, Âu Lạp Lạp giành nói:
- Chúng ta chỉ biết hắn từng trải qua chiến trường Vực ngoại, cùng với chủ nhân. . À không, là đánh cược thua, liền đi theo người ngài.
Âu Lôi Lôi bên cạnh tiếp lời:
- Nói lại trong năm chủ nhân mất tích, Bạo Long đại ca vẫn ở lại Đằng gia Hải Uy Thành, giúp chiếu cố sản nghiệp. Cũng may là nhờ có hắn, bằng không đám quý tộc hào môn Hải Uy Thành đã sớm nuốt hết sản nghiệp rồi.
- Đúng vậy, Trần Phương bá bá giỏi về kinh doanh, nhưng đối mặt với hào môn quý tộc như sói đói kia, ngài ấy vẫn bất lực.
Âu Lạp Lạp nói.
Đằng Phi gật đầu, nói:
- Các người nói đúng, Bạo Long là người đàn ông tốt hết mực trung thành, năm đó hắn gặp ta ở Hồng Phong cổ thành, bên cạnh hắn đi theo một đám huynh đệ sinh tử. Bây giờ, mấy người kia ở lại Tây Thùy, trở thành người thủ hộ kinh doanh của chúng ta. Có bọn họ ở đó, kinh doanh của chúng ta sẽ không xuất hiện vấn đề gì.
- Đúng vậy, đám người kia rất lợi hại, trên người đều mang theo sát khí rất dọa người. . .
Âu Lạp Lại nói nhỏ:
- Lúc ta mới đến, những người đó đều không hoan ngênh chúng ta, đều rất hung dữ.
Đằng Phi cười, nói:
- Bạo Long là người rất trọng nghĩa, hắn vẫn luôn quan tâm những đồng đội trên chiến trường Vực ngoại năm đó. Hơn nữa tính tình trời sinh của hắn luôn không chịu ngồi yên, muốn hắn đi theo ta cả đời như vậy, tuy rằng hắn không có ý kiến, nhưng vẫn sẽ rất tịch mịch. Đối với hắn, đi theo cạnh ta là đại tài tiểu dụng.
Đằng Phi nói xong, nhìn hai nàng Âu Lôi Lôi Âu Lạp Lạp:
- Các người cũng thế!
Âu Lôi Lôi cười dịu dàng, làm ra một động tác hết sức to gan, hôn nhẹ lên má Đăng Phi một cái, hai má nàng ửng đỏ như lửa nhảy ra, nói:
- Cám ơn chủ nhân!
- Ôi chao, xấu hổ xấu hổ quá nha!
Âu Lạp Lạp ở bên cạnh hô to xấu hổ, trong lòng lại hâm một mình có nên hôn bên kia không?
Nhưng bây giờ bảo nàng tiến lên hôn Đằng Phi một cái, nàng lại không có dũng khí.
Đằng Phi vuốt má bị Âu Lôi Lôi đánh lén, cười khẽ nói:
- Kẻ thù của ta sâu không lường được, có lẽ lực lượng thế tục căn bản không có khả năng chống lại. Nhưng mặc kệ thế nào, cuối cùng ta vẫn phải thử một chút, cho Bạo Long thành lập đoàn lính đánh thuê, nói không chừng có lúc sẽ phát huy tác dụng.
- Chủ nhân, ta hiểu rồi. Âu Lôi Lôi còn chưa hết đỏ mặt, giọng dịu dàng nhưng kiên quyết nói:
- Chủ nhận yên tâm, ta cùng muội muội nhất định không phụ lòng mong đợi.
Đằng Phi gật đầu, sau đó nói:
- Các người đã hiểu được, vậy trước tiên chúng ta đi Thủy Tiên Đấu Võ Học
- Viện, tìm đường tỷ của ta, cho nàng dẫn các ngươi đi thi nhập học.
Thủy Tiên Đấu Võ Học Viện nằm ở phía nam thành, cách chở khách sạn Đằng Phi ở khoảng nửa canh giờ ngồi xe ngựa. Khoảng cách không gần, nhưng so với Chân Võ Thành to như vậy mà nói, lại không tính là xa.
Lúc này Thủy Tiên Đấu Võ Học Viện đang trong kỳ nghỉ, nhưng thực tế vẫn có rất nhiều người ở lại học viện. Có rất nhiều học sinh có nhà rất xa, muốn về nhà phải thông qua truyền tống trận, mà chi phí truyền tống đắt đỏ cản trở những học sinh gia cảnh kém một chút. Mặt khác, các học sinh đi vào Thủy Tiên Đấu Võ Học Viện là vì có được tiền đồ tốt. Trong học viện có ăn có ở, còn có thư viện phong phủ, cho dù nghi vấn sẽ có giáo viên trực ban ở lại, chỗ không hiệu có thể kịp đi hỏi.
Điều này làm rất nhiều học sinh có được nghi, cũng sẽ không rời học viện, vẫn tiếp tục cố gắng.
Quan trọng hơn là sau tháng nữa, sẽ đến thời điểm khai giảng mùa thu, sẽ có một số học sinh tinh anh Hoàng triều Huyền Vũ đến giao lưu. Các học sinh mấy học viện lớn ở đế độ đều dồn sức, muốn biểu hiện kiêu ngạo của Hoàng triều Chân Võ trước mặt những học sinh tinh anh Hoàng triều Huyền Vũ.
Rất dễ hiểu loại suy nghĩ này, hai đại đế quốc đánh nhau rất nhiều năm, thẳng đến mấy năm gần đây mới khôi phục hòa bình. Những học sinh giao lưu mùa thu này, cũng lần đầu tiên nhà nước hai bên chấp nhận tiến hành hoạt động giao lưu.
Loại hoạt động giao lưu như thế, theo lý thuyết là học viện hai nước trao đổi kết nối bình thường, bồi dưỡng tổ chất tổng hợp của học sinh trẻ tuổi. Sâu bên trong, đó là thị uy, là triển lãm thực lực quốc gia.
Cho nên những học sinh trẻ tuổi này đại biểu cho tương lai hai đại đế quốc, nếu là hoạt động giao lưu, thì nhất định sẽ có luận võ. Mà luận võ, nhất định sẽ có thắng thua.
Nếu là bình thường thì cũng thôi, nhưng đến lúc đề cập tới thể diện của hai đại đế quốc, không ai lại chịu lui một bước nào.
Thủy Tiên Đấu Võ Học Viện, chia làm sáu niên cấp, từ học sinh năm nhất đến học sinh năm sáu.
Sau sáu năm, mặc kệ thành tích thế nào, trình độ ra sao, đều sẽ tốt nghiệp Học viện, đi ra đảm nhiệm công tác trong để quốc.
Năm đó Đằng Vũ là học sinh năm hai ở Thủy Tiên Đấu Võ Học Viện, ba năm trôi qua, Đăng Vũ đã học sinh năm năm, trở thành học trường chân chính.
Ba năm trước đây, Đằng Vũ là Đại Đấu Sư bậc ba cấp chín, ba năm sau Đằng Vũ đã lên đến bậc bốn cấp mười, sắp đột phá đến bậc năm.
Ở Thủy Tiên Đấu Võ Học Viện, Đăng Vũ cũng tính là có chút danh tiếng.
Thời gian trước, Đằng Vũ nhận được thư nhà, nói đệ Đằng Phi trở về từ Tây Thùy, hơn nữa sấm sét quét ngang tám đại gia tộc Thanh Bình Phú, trấn áp ba nhà quý tộc Phạm Trương Lật.
Tự nhiên trong thư sẽ không nói được quá nhiều, càng nhiều là phụ thân Đằng Vũ, nhị gia Đằng Vân Lĩnh nhắc nhở con gái nhất định phải phòng bị thanh niên tám đại gia tộc làm hại nàng.
Đằng Vũ cũng không quá để ý tới việc người nhà nhắc nhở, ngược lại nàng hết sức mong chờ đường để đến đây.
Học viện để đồ có quy củ, loại quy củ này không có ai dám tùy tiện phá vỡ.
Mặc kệ là Thủy Tiên Đấu Võ Học Viện hay Chân Võ Học Viện, hoặc là những Học viện khác, đều có một điều nội quy, đó là: không cho phép tàn sát lẫn nhau giữa học sinh, một khi xảy ra chuyện này sẽ chắc chắn nghiêm trị.
Kẻ giết người, khai trừ học tịch, đồng thời giao cho Hình bộ đế quốc xử lý, người mang tội này tiến vào Hình bộ, cơ bản chắc chắn phải chết, dù là con cháu vương hầu cũng phải lột da.
Cái này còn chưa tính, từ đó về sau, những Học viện lớn ở đế đô sẽ từ chối tiếp nhận tất cả con cháu trẻ tuổi của gia tộc kẻ giết người.
Đây mới là chỗ chết người!
Loại nghiêm trị như thế, bất cứ hào môn đại tộc nào cũng khó chấp nhận nổi. Hào môn đại tộc dù đều có cơ cấu bồi dưỡng nhân tài, nhưng muốn chân chính trở thành nhân tài tinh anh, có tiền đồ tươi đẹp hơn, nhất định phải vào học tập trong các Học viện lớn ở đế độ, nếu con đường này bị phá hủy, đã biết được kết quả.
Gần như mỗi năm đều có mấy cái gia tộc không hay ho như thế, vốn những gia tộc này còn lơ đễnh, cảm thấy con cháu nhà mình thay tên đổi họ còn không được hay sao?
Nhưng bọn họ thật sự coi thường lực lượng mạnh mẽ của những Học viện này, mặc kệ bọn họ che giấu thân phận con cháu nhà mình thế nào, cũng sẽ bị Học viện để đồ điều tra ra, sau đó trực tiếp đuổi người.
Thế cho nên mấy năm gần đây, chuyện giết nhau trong Học viện đã ngày càng ít.
Còn có chuyện khác, mấy nhà Học viện để độ tương đối khoan dung, luận bàn lẫn nhau, dù là đánh tàn phế cũng không bị trừng phạt lớn, chỉ cần người trả nổi tiền thuốc men là được.
Nhưng đế quốc khổng lồ như thế, khẳng định có rất nhiều gia tộc thù oán lẫn nhau, có một số còn là thù hận không chết không thôi. Đối với tình huống này, mấy Học viện đồng thời đẩy ra một biện pháp, đó là:
Lôi đài!
Dưới tình huống hai bên đều đồng ý, thông qua xin phép, phía Học viện sẽ đồng ý loại xin phép này, sau đó tự chịu sống chết trên lôi đài.
Nếu có một bên không đồng ý chiến đấu lôi đài, vậy sẽ không thể tiến hành chiến đấu đó. Tuy nhiên không gặp được nhiều tình huống này, bởi vì một khi từ chối khiêu chiến lôi đài, như vậy cả đời sau này cũng khó ngẩng đầu lên được.
Từ chối khiêu chiến, có nghĩa là yếu đuối. Kẻ yếu đuối, sẽ không được thông cảm.
Cho nên, các học sinh có kẻ thù sống chết, thà rằng chết trên lôi đài, cũng ít có người từ chối khiêu chiến.
Bây giờ, phần lớn con cháu tám đại gia tộc ở Thủy Tiên Đấu Võ Học Viện đều tốt nghiệp tại trường, còn ở chung Học viện với Đăng Vũ chỉ có Tôn Thiển Thiển con gái Tôn gia, một trong tám đại gia tộc Thanh Bình Phủ. Cô gái trực hệ Tôn gia này năm đó vẫn thích Vương Duy Dương, sau khi Vương Duy Dương thua Đằng Phi, liền ném bỏ đoạn tình cảm đó, ngược lại sà vào lòng một kẻ vừa sinh ra đã có danh hiệu Nam tước, hiện giờ đã nằm trong vòng tay của quý tộc Tử tước trẻ tuổi.
Quý tộc trẻ tuổi này là học sinh Chân Võ Học Viện, bình thường hay tới tìm Tôn Thiên Thiên đi ra ngoài, sau khi trận gió lốc ở Thanh Nguyên Châu bắt đầu,
Tôn Thiển Thiển tự nhiên cũng biết tình hình xảy ra trong nhà, vốn nàng chường mắt Đăng Vũ giờ lại càng hận thấu xương.
Nhưng bảo nàng khiêu chiến Đằng Vũ trên lôi đài, nàng lại không có gan này. Ba năm trước Đằng Vũ là bậc ba cấp chín, nàng là bậc ba cấp hai: Ba năm sau, Đằng Vũ là bậc bốn cấp mười, còn Tôn Thiên Thiển. . . chỉ tăng lên bậc ba cấp năm.
Loại chênh lệch thực lực quá lớn này làm cho Tôn Thiến Thiến không hề có dũng khí khiêu chiến Đăng Vũ, nàng không chịu thừa nhận yếu đuối, đành phải không ngừng nói với người xung quanh là chuyện này không có quan hệ lớn tới Đằng Vũ, đáng hận nhất là Đằng Phi kia. Nếu không phải hắn xúi giục thế lực Thanh Nguyên Châu tấn công Tôn gia, Tôn gia làm sao lại diệt vong? Thù hận sâu đậm, không đội trời chung như thế, nếu gặp được Đằng Phi, nhất định phải bầm thấy hắn. . .
Chuyện này xảy ra cách các học sinh đế độ quá xa xôi, mọi người nghe tới cũng không có cảm giác gì lớn. Bởi vì đối với phần lớn người, cái gọi là tám đại gia tộc Thanh Bình Phủ, hoàn toàn không có khái niệm gì trong lòng họ.
Đằng Phi dẫn theo Âu Lôi Lôi cùng Âu Lạp Lạp đứng ở cửa lớn Thủy Tiên Đấu Võ Học Viện, nhìn cảnh tượng dòng người chen chúc, đây là nơi mà hắn vẫn luôn hướng tới, không khỏi cảm khái của nói với hai nàng:
- Về sau, các ngươi sẽ bắt đầu phấn đấu ở đây!