Đằng Phi nhẹ nhàng gật đầu, hướng về phía Ngữ Đồng mỉm cười:
- Cám ơn.
Ngữ Đồng đáp lại nụ cười, sau đó nói: - Đói chết mất, chúng ta đi thôi.
Đằng Vũ ngược lại vẫn có chút tức giận, lẩm bẩm:
- Phì, cái gì vậy!
- Được rồi, tỷ. Dạng người như thế không cần phải tức giận. Hơn nữa nàng hận ta cũng là bình thường, ta không chấp nhặt với nàng.
Đằng Phi cười thản nhiên, đối với loại người dùng ánh mắt và miệng để giải phóng cừu hận, hắn chưa từng để ở trong lòng.
- Đằng Phi.
Phía sau lúc này bỗng nhiên truyền tới một giọng nói hết sức trong trẻo lạnh lùng, trong không khí dường như đều mang theo vài phần ý lạnh.
Bước chân Đằng Phi hơi khựng lại, xoay người, nhìn thấy một cô gái trẻ hơn tuổi, mắt sáng răng trắng, buộc tóc đuôi ngựa đơn giản đang lạnh lùng nhìn hắn.
"Đây là Lương Ngọc?" Trí nhớ của Đằng Phi coi như là tương đối không tồi, hắn liếc mắt liền hận ra cô gái này chính là đại tiểu thư Lương gia Lương Ngọc một trong tám đại gia tộc Thanh Bình Phủ. Khóe miệng hắn không khỏi nổi lên một tia cười khổ, thầm nghĩ: Học viện Thủy Tiên lớn như vậy, lần đầu tiên mình đến không ngờ có thể liên tiếp hai lần gặp gỡ cừu gia. Xem ra, đồ ăn của phòng ăn này nhất định là phi thường ngon. Đăng Vũ xoay người lẳng lặng nhìn Lương
Ngọc, nàng cũng không có thể đối xử với Lương Ngọc giống như là Tôn Thiến Thiến, không nói đến giữa hai người là tình tỷ muội nhiều năm.
Bản thân Lương Ngọc cũng có khác biệt về bản chất so với Tôn Thiên Thiến.
Tôn Thiên Thiến nói trắng ra đó chính là một kiều nữ bị nuông chiều sinh hư, bộ dạng xinh đẹp lại tính tình điêu ngoa.
Mà Lương Ngọc lại là một tiểu thư khuê các chân chính, trước giờ đều là yên tĩnh, người cũng phi thường có tố chất, trên người không có bất kỳ thói xấu gì của phú hào quý tộc.
Hơn nữa Lương Ngọc tự thân phi thường ưu tú, thực lực xuất chúng không nói, các phương diện khác cũng đều cực kỳ ưu tú. Nếu không sao có thể vừa | liền bị Học viện Thủy Tiên Đấu Võ mời làm giáo sư trẻ tuổi?
Cô gái như vậy, đi tới đâu đều sẽ nhanh chóng thắng được sự tôn trọng và tán thưởng của người khác.
Đáng tiếc chính là, một cô gái ưu tú như vậy lại thành kẻ thù nhà mình, thật sự là tạo hóa trêu người.
- Ngọc tỷ.
Sắc mặt Đằng Vũ có chút phức tạp, do dự kêu một tiếng. Tuy rằng Lương Ngọc trước mặt nàng nói hai người từ đây tuyệt giao, nhưng tình bạn nhiều năm qua há có thể nói dứt là dứt?
Lương Ngọc không đi nhìn Đằng Vũ mà lẳng lặng nhìn Đằng Phi, giọng lạnh lùng trong trẻo:
- Đằng Phi, ta muốn khiêu chiến ngươi! Ngươi. . .
. . . Có thể lựa chọn không tiếp nhận!
Một câu "Ngọc tỷ của Đằng Vũ vẫn khiến lòng Lương Ngọc hơi mềm, cuối cùng vẫn không thể nói ra câu không chết không ngừng kia. Nàng rất rõ ràng địa vị của Đằng Phi ở trong lòng Đằng Vũ. Tuy rằng nàng từng nói tuyệt giao với Đằng Vũ, nhưng tựa như Đằng Vũ nàng làm sao không khổ sở khóc mấy ngày?
Lương Ngọc kỳ thật cũng không hân Đằng Phi. Tư tưởng của nàng có chút bất đồng so với thế hệ tuổi trẻ của tám đại gia tộc. Bởi vì tuổi tác, một số chuyên gia tộc từng làm không thể ra ngoài ánh sáng nàng kỳ thật rất rõ ràng, cũng từng khuyên phụ thân và gia gia mình làm việc không nên quá không từ thủ đoạn.
Chỉ chẳng qua nàng là một cô gái, làm sao có thể chi phối quyết định của gia chủ hai nhà?
Lương Ngọc thậm chí trước khi tám đại gia tộc nổi xung đột với Đằng gia từng nói với phụ thân: Làm quá nhiều việc bất nghĩa, gia tộc sớm muộn sẽ có đại nạn.
Nhưng khi đó phụ thân Lương Ngọc sao có thể nghe lọt tại loại lời này? Ngược lại hung hăng giáo huấn Lương Ngọc một trận, nói làm một nhà quyền thế, nên đem lương tâm ném xuống.
Lương tâm giá trị bao nhiêu lượng?
Lịch sử phát gia của đại gia tộc nào, xóa những vòng sáng kia đi, sau lưng không phải là trang sử huyết lệ của người khác? Tư sản tích lũy ban đầu luôn tràn ngập máu tanh!
Lương Ngọc đối với điều này cảm giác bất đắc dĩ sâu sắc, đồng thời vì mình sinh ở đại gia tộc cảm thấy bị ai. Ba năm trước, tám đại gia tộc ở chỗ Đằng gia chịu thiệt thòi lớn, nàng lại từng khuyên phụ thân, đề nghị Lương gia đừng đi theo theo dự vào chuyện đối với Đằng gia nữa. Nhưng phụ thân lại cự tuyệt nàng.
Thẳng đến đoạn thời gian trước, truyền đến gia tộc bị giết, toàn bộ gia tộc hầu hết người đều chết trong hỗn chiến, bao gồm cha mẹ nàng. Tin tức này khiến Lương Ngọc cảm thấy bầu trời đều sập xuống, cả người trực tiếp hỏng mất, thương tâm muốn chết.
Sau khi biết được người khởi xướng toàn bộ sự kiện chính là Đằng Phi của Đằng gia ba năm trước bị ép đi xa tha hương, nàng lập tức tìm tới Đăng Vũ, cùng Đăng Vũ đoạn tuyệt giao tình nhiều năm, cũng nói nhất định sẽ báo thù cho cha mę.
Sau nữa, Lương Ngọc từ trong miệng người may mắn còn sống sót của gia tộc biết được lần này trên thực tế vẫn là Lương gia chủ động khiêu khích Đằng Phi. Đương nhiên, cách nói của người đó tự nhiên là Lương gia vì tự bảo vệ mình.
Bởi vì Đằng Phi lúc ấy giống như kẻ điên, điên cuồng tiêu diệt Thác Bạt gia, đang tàn sát Vương gia. Như vậy kế tiếp chẳng phải là tới phiên những gia tộc khác của Thanh Bình Phủ sao?
Loại cách nói này cũng không thể tính là sai, dựa theo tâm tình lúc đó của Đằng Phi, thật sự là có loại khả năng này.
Nhưng khả năng chung quy không phải sự thật. Lương gia và bảy nhà khác cùng phát ra lượng lớn võ giả trợ giúp Vương gia, muốn giết Đăng Phi, luôn là sự thật không thể tránh khỏi.
Cũng giống như ba năm trước, Lương gia cùng bảy đại gia tộc khác đánh vào Đằng gia, ngoài miệng nói là vì đòi lại đấu kỹ, đòi lại tài vật tám đại gia tộc mất trộm. Nhưng trên thực tế, còn không phải vì thèm thuồng tài phú kinh người của Đằng gia?
Bằng không, bạn có đầu nợ có chủ, tìm cô gái áo trắng kia không phải xong rồi?
Cho nên, Lương Ngọc tuy rằng thống hận Đằng Phi, nhưng là đồng dạng thống hận người quyết định của gia tộc mình. Chỉ hận mình là một cô gái, không có quyền lên tiếng, nói chuyện không có trọng lượng gì.
Bằng không, Lương gia sao đến mức rơi xuống kết cục ngày hôm nay? Rất nhiều tai nạn vốn đều là có thể tránh.
Đằng Phi thoáng sửng sốt, thầm nghĩ vị đại tiểu thư Lương gia này thật đúng là một cô gái phúc hậu, không kìm nổi đáy lòng thở dài một tiếng. Nhưng trên mặt hắn lại không lộ ra bất kỳ tâm tình khác thường gì.
Bắt đầu từ giây phút quyết định tiêu diệt tám đại gia tộc kia, Đằng Phi cũng đã chuẩn bị tốt đối mặt với loại trường hợp ngày hôm nay.
- Được, ta nhận khiêu chiến của ngươi. Thời gian, quyết định ngày mai đi.
Đằng Phi nhìn Lương Ngọc, thản nhiên nói:
- Lương tiểu thư, ngươi còn có yêu cầu gì sao? Ta đói rồi. . .
Lương Ngọc thoáng sửng sốt, mặc dù trong lòng thống hận Đăng Phi nhưng giờ phút này cũng không kìm nổi có chút dở khóc dở cười, thầm nghĩ: Ngươi liền có tin tưởng như vậy sao? Ngươi không biết người nhận lời khiêu chiến của ta, ý nghĩa là gì sao? Thế mà còn có lòng thanh thản đi ăn cơm, thật sự không biết ngươi không là không biết sống chết hay là tin tưởng mười phần đấy!
Đằng Vũ nhìn Đằng Phi, hơi lo lắng nói:
- Đệ đệ, ngươi không thể. . .
Đằng Phi cười cầm tay Đằng Vũ hơi có chút lạnh, nghiêm túc nói:
- Tỷ, có một số việc dù thế nào cũng phải giải quyết. Chuyện này, đối với Lương tiểu thư là khúc mắc, đối với ta làm sao lại không phải?
Đằng Vũ thoáng sửng sốt, thậm chí quên tay mình bị Đằng Phi cầm, ánh mắt dần dần trở nên thoải mái. Nàng hiểu được ý tứ trong lời nói của Đằng Phi.
Cừu hận giữa song phương trên thực tế chỉ là bất đồng về lập trường. Lương Ngọc không phải con cháu Vương gia cũng không phải con cháu Thác Bạt gia. Con cháu hai nhà này cừu hận với Đằng Phi quả thật là không đội trời chung. Đằng Phi đối mặt với người của hai nhà này cũng tuyệt đối sẽ không nhân từ nương tay!
Nhưng những gia tộc khác, nói đến cùng đều là đồng lõa mà không phải đầu sỏ. Giữa bọn họ với Đăng Phi cũng thật sự không có cừu hận bao lớn.
Bọn họ muốn giết Đằng Phi, muốn mưu đoạt sản nghiệp Đằng gia. Đằng Phi dẫn tới những đại thế lực Thanh Nguyện Châu kia diệt gia tộc bọn họ, nuốt sản nghiệp của bọn họ.
Kỳ thật cho dù là Tôn Thiên Thiên kia cũng là như vậy. Nếu nàng ta không phải chủ động tìm chết, Đăng Phi cũng lười đi chấp nhặt với nàng ta.
Lương Ngọc có chút kinh ngạc nhìn thoáng qua Đằng Phi, hơi hơi gật đầu nói:
- Ngày mai ở lôi đài , Đằng Vũ biết.
Lương Ngọc nói xong, đầu cũng không quay lại, xoay người bước đi. Đằng Vũ lại không nhịn nổi, nước mắt chảy xuống. Lôi đài số đối với nàng mà nói, ấn tượng quá khắc sâu.
Khi nàng mới tới Học viện Thủy Tiên chính là Lương Ngọc thường xuyên dẫn nàng, ở lôi đài số Học viện Thủy Tiên Đấu Võ cùng nàng luyện tập võ kỹ, cùng nàng tâm sự, dạy nàng làm thế nào có thể nhanh chóng dung nhập vào trong đám bạn học.
Có thể nói, Lương Ngọc giống như một vị tỷ tỷ, mang theo Đằng Vũ, ở trong những ngày Đằng Vũ mới tới đế độ, cho nàng trợ giúp và quan tâm tương đối nhiều.
Có chút cảm tình là không thể dùng tiền tài để đo đếm.
- Bắt đầu ở chỗ này, là muốn cũng ở chỗ này làm một cái chấm dứt sao?
Đằng Vũ hai mắt mông lung, lẩm bẩm:
- Sau trận này, ngươi là ngươi, ta là ta. Từ nay về sau cả đời không qua lại?
Từ rất xa, thân hình Lương Ngọc cứng đờ, bước chân hơi khựng lại, nhưng cũng không quay đầu, tiếp tục đi về phía trước.
Liên tiếp phát sinh loại chuyện này, hứng thú ăn cơm của mọi người tự nhiên hoàn toàn bị quét sạch. Đằng Vũ ăn không biết mùi vị mấy miếng liền ngồi ở chỗ đó ngẩn người.
Thần sắc Ngữ Đồng cũng hơi ảm đạm, nàng và Đằng Vũ từ lúc nhập học liền vẫn quan hệ rất tốt, tự nhiên rất rõ ràng cảm tình giữa tỷ muội của mình và Lương Ngọc. Hiện tại mắt thấy một đôi tỷ muội tốt, bởi vì cừu hận giữa gia tộc mà không thể càng lúc càng xa, trong lòng cũng không biết là tư vị gì.
Nàng nghĩ đến: phụ thân nói quả nhiên là đúng, đối với phú hào quý tộc mà nói, hữu nghị thật sự rất xa xỉ!
Hứng thú của Đằng Phi tự nhiên không tệ, tuy nhiên thấy Đằng Vũ để bụng, tự nhiên cũng không tiện biểu hiện thái quá. Sau khi nhanh chóng ăn một ít, mấy người liền đứng dậy cùng nhau trở về tiểu lâu Đằng Vũ ở lại.
Tiểu lâu này có năm sáu phòng, vốn chỉ có hai người Đằng Vũ và Ngữ Đồng ở lại, hiện tại thêm ba người cũng sẽ không chật chội.
Mọi người sau khi về đây đều lẳng lặng ngồi ở phòng khách, Ngữ Đồng nhìn Đằng Phi, sắc mặt có chút lo lắng nói:
- Đằng Phi. Ta biết thực lực của người khả năng rất không tệ, nhưng ta cũng nghe tỷ người từng nói, ngươi không biết đấu khí. Ngươi có biết, Lương Ngọc hiện tại là cảnh giới gì không?
Đằng Phi lắc đầu, tỏ vẻ không biết.
Ngữ Đồng thần sắc nghiêm nghị:
- Nàng hiện tại đã là Đại Đấu Sư bậc năm cấp ba. Huyền Băng Chưởng Pháp nàng tu luyện đã đạt tới cảnh giới rất cao.
Đằng Vũ ở bên cạnh nhẹ giọng nói:
- Huyền Băng Chương Pháp của nàng không phải là cảnh giới rất cao, là gần như đại thành rồi. Trình độ đấu khí của nàng, hạn chế thực lực của nàng. Nếu như nàng hiện tại có thực lực Đấu Tôn bậc bảy, Huyền Băng Chưởng Pháp của nàng sẽ càng thêm đáng sợ.
Âu Lạp Lạp ở bên cạnh hơi bất mãn nói:
- Bậc năm sao? Nếu như chương pháp của nàng thật sự rất lợi hại, phỏng chừng có thể đánh với ta một hồi. Nhưng đối với công tử, công tử một tay là có thể đánh bại nàng.
- Âu Lạp Lạp, không nên nói lung tung. . . Âu Lôi Lôi ở bên cạnh trừng mắt nhìn muội muội mình, nhẹ giọng quát.
Âu Lạp Lạp mím môi, lẩm bẩm:
- Chẳng qua là bậc năm mà. . .
- Ngươi còn nói.
Âu Lôi Lôi có chút tức giận, nàng sợ nhất loại thái độ không thèm để ý này của muội muội, chọc khiến cho đám người Đằng Vũ không vui. Khoe khoang chính mình không phải không thể, nhưng phải chia trường hợp và cùng với ai. Âu Lôi Lôi đã quyết định, chờ tối nay lúc ngủ nhất định phải nói chuyện thật kỹ với muội muội.