Diện tích của Chân Võ Học Viện cực kỳ rộng lớn, Đằng Lôi đưa Đằng Phi đi một hồi, mới đến được một tòa tiểu lâu, niên đại của tiểu lâu này đã có từ rất lâu, trên tường bám đầy rêu và có, vết loang lổ có ở khắp nơi.
- Tới rồi.
Thanh âm của Đằng Lôi trở nên kính sợ, nhẹ giọng nói với Đằng Phi :
- Gặp được Viện trưởng đại nhân, nhất định phải cung kính một chút, tính tình Viện trưởng đại nhân, không được tốt cho lắm.
Đằng Lôi đã nhìn thấy tận mắt Đằng Phi đối mặt với Độc Cô phó viện trưởng Thủy Tiên Đấu Võ Học Viện, cho nên cảm thấy mình nên nhắc nhở Đằng Phi một chút.
Vừa dứt lời, cửa tiểu lâu mở ra, một người đứng ở trên bậc thang, nhìn hai người, thanh âm không có cảm tình nói :
- Đằng Phi đúng không? vào đi, viện trường cho các ngươi đã lâu.
Đằng Phi ngẩng đầu nhìn người này, thấy một người đã hơn ba mươi tuổi, bộ dạng rất được, nhưng lại lạnh lùng, bộ dáng như muốn người khác cách ra ngàn dặm.
Lục Tử Lăng cũng rất lạnh lùng, nhưng đây là loại cao ngạo từ người sinh ra, cũng không cần nàng tỏ vẻ, cũng không cần nói, người khác sẽ theo bản nă sinh ra tâm lý kính sợ nàng.
Mà người trước mắt này, lại lạnh hoàn toàn như băng, nếu người bị nàng liếc mắt một cái, liền có thể cảm giác như mình bị đóng băng, cũng không phải là nàng cố ý làm như vậy, mà đây chính là lạnh lùng chân chính.
Nếu nói Lục Tử Lăng là tuyết, lạnh lùng, mà lại tinh thuần, thì người trước mắt này, chính là một khối băng, một khối Vạn Niên Huyền Băng.
Đằng Phi sợ run cả người, Đằng Lôi ở bên cạnh, còn không dám liếc mắt cái nào, trong lòng hắn lập tức cân bằng, thầm nghĩ, nguyên lai Đằng Lôi cũng rất sợ nàng a.
Người này còn không thèm nhìn thêm hai người một phút nào, lập tức đi trước. Dẫn đường, bên trong tiểu lâu rất sạch sẽ, cũng rất đơn giản, cầu thang khá hẹp, nếu người nào mà hơi béo một chút, muốn lên được đầu cũng phải lao lực hết sức.
Người phụ nữ lạnh như băng đưa hai người lên lầu hai, đến trước một căn phòng nói vào phía bên trong :
- Bọn họ đã đến rồi.
Sau đó cũng không để ý đến hai người, đi lên tiếp tầng ba.
Đằng Lôi ở bên nói nhẹ :
- Đây là phòng của Viện trưởng đại nhân .
Đằng Phi gật gật đầu, hắn cũng có cảm giác nơi đây không giống nơi khác, trong phòng truyền ra một thanh âm:
- Là Đằng Phi hả? Mau vào đi.
Hai người Đằng Lôi, Đằng Phi đẩy cửa đi vào, thấy đối diện cửa, sau cái bàn, có một lão nhân quắc thước, lão nhân khoảng chừng hơn bảy mươi tuổi, tóc hơi hoa râm, đeo một cặp kính mắt, thân hình có chút gầy yếu, ngồi thẳng tắp, thấy
Đằng Phi đi vào, liền đưa mắt nhìn Đằng Phi, đánh giá một lúc rồi mới gật đầu, trầm giọng nói :
- Ngồi đi. Hai người Đằng Phi tạ ơn rồi ngồi xuống chiếc ghế cũ kỹ hơi lỗi thời.
- Ta tự giới thiệu trước, ta là Minh Huy, là viện trường Chân Võ Học Viện, hoan nghênh người đến Chân Võ Học Viện để học, vài năm sau, người sẽ vì lựa chọn ngày hôm nay mà cảm thấy kiêu ngạo.
Trên khuôn mặt nghiêm túc của Viện trưởng Minh Huy, lộ ra một nụ cười thản nhiên:
- Nghe nói lão gia hỏa Độc Cô kia mời chào người, lại bị người cự tuyệt hả? Cự tuyệt hay lắm, ha ha ha.
Đằng Phi cảm giác được Viện trưởng Minh Huy khác với phó viện trưởng Độc
Cô, tính cách hai người khác biệt nhau vô cùng lớn, Đằng Phi thấy Viện trưởng Minh Huy cũng không hứa hẹn cái gì, nhưng cảm nhận được khí thế cực kỳ tự tin.
Cũng có thể đây là một loại khí thế, đến từ đệ nhất học viện của Chân Võ hoàng triều, đây là tích lũy của ngàn năm, mới có thể hình thành được, chính điểm này, đã khiến các học viện khác không thể so sánh.
Đằng Phi nghĩ một lúc, rồi ngẩng đầu, nhìn lão nhân tràn ngập sự tự tin này nói
- Viện trưởng Minh Huy, vài năm sau, Chân Võ Học Viện cũng sẽ cảm thấy kiêu ngạo khi có một học sinh như ta.
Đằng Lôi ngồi một bên nghe thấy suýt nữa cắm đầu xuống đất, thầm nghĩ xong rồi, vừa rồi dặn hắn không làm loạn, hiện tại thì xong, lời nói kiêu ngạo như vậy, Viện trưởng đại nhân nghe xong khẳng định sẽ mất hứng, vạn nhất trách tội thì hỏng rồi.
Nhưng lại không hoàn toàn giống với Đằng Lôi nghĩ, Viện trưởng Minh Huy thoải mái cười to:
- ha ha ha! Hảo, có khí phách, người trẻ tuổi hiện giờ, chính là thiếu loại khí phách này, chỉ có tâm tính như thế này, mới có thể thành đại sự.
Đằng Phi cười cười, không nhiều lời, hắn trải qua nhiều chuyện, mà người khác cả đời không thể trải qua, cho nên tâm tính của Đằng Phi khác hẳn với những đứa bạn cùng lứa tuổi.
- Từ bây giờ, ngươi chính là thành viên của Chân Võ Học Viện, ta sẽ cho người an bài chỗ sinh hoạt cho ngươi, Độc Cô lão nhân có thể cho ngươi điều kiện tốt như vậy, ta mà không bằng hắn, chẳng phải sẽ khiến hắn chê cười Chân Võ Học Viện của ta sao?
Viện trưởng Minh Huy nói xong, trực tiếp gọi người phụ nữ lạnh như băng kia, thái độ hòa ái nói :
-U Vũ, người đưa Đằng Phi đi an bài một chút, nhớ kỹ, tất cả đều dựa theo tiêu chuẩn cao nhất.
Người phụ nữ gật đầu, nhìn qua Đằng Phi, trong đôi mắt hiện lên một chút kinh ngạc, lập tức gật đầu, lạnh lẽo nói :
- Đi theo ta.
Đằng Phi có chút đau đầu, thầm nghĩ đây không phải là Viện trưởng đại nhân phủ đầu ta chứ? bảo một người lạnh như băng đến an bài sinh hoạt cho ta?
Tuy nhiên, thời điểm này hắn cũng không có phản đối, liền gọi Đằng Lôi đi cùng để làm các loại thủ tục.
Tuy người này lạnh như băng, nhưng hiệu suất làm việc lại cực nhanh, các bộ môn trong học viện nàng đều quen thuộc, những người đó nhìn thấy nàng, đều cung kính, không dám có chút khinh suất.
Tuy nhiên những người đó đều nhìn Đằng Phi bằng ánh mắt quái dị mười phần, Đằng Phi có chút khó chịu, thầm nghĩ : Người cho rằng ta nguyện ý đi cùng khối băng này sao? không để ý sẽ bị đóng băng mất."
Phàm là nơi hắn đi qua, chân trước vừa mới đi khỏi, đằng sau lại bàn tán xì xào:
- Con gái bảo bối của Viện trưởng đại nhân, ngoại hiệu Vạn Niên Băng Sơn Minh U Vũ, không ngờ mang theo một thiếu niên đi làm thủ tục nhập học, đây là tin tức cực hot, không, đây chính là siêu hót a.
Nhiều năm như vậy, ngoại trừ Viện trưởng đại nhân, gần như không ai thấy Minh U Vũ đi cùng một người khác phái nào.
Mặc dù niên kỷ Đằng Phi kém Minh Uy Vũ rất nhiều, nhưng nhóm sư sinh trong Chân Võ Học Viện đều dấy lên bát quái chi tâm, đều xem nhẹ vấn đề này, còn Đăng Lôi, trực tiếp không thèm nhìn đến, thật sự rất đáng thương a.
Vì vậy, Đằng Phi một mực không muốn nổi tiếng, ở ngay ngày đầu tiên nhập học, cũng rất không tình nguyện trở nên nổi bật, kết quả bất đắc dĩ này, là Đằng Phi hoàn toàn không có nghĩ đến.
Cuối cùng, dưới sự dẫn dắt của lão sự hậu cần, Đằng PHi đã tới ký túc xá của hắn, một tiểu lâu ba tần, thời điểm lão sự hậu cần đưa Đằng Phi và Minh U Vũ đi về khu vực này, ánh mắt Đằng Lôi dại ra, nước miếng chảy tong tong, trong mặt không che giấu được vẻ khiếp sợ.
Ký túc xá Chân Võ Học Viện, không khác lắm so với Thủy Tiên Học Viện, chia làm năm khu Thiên, Giáp, Ất, Bính, Đinh. Khu chữ Thiên là ký túc xá cao cấp nhất của Chân Võ Học Viện toàn bộ khu chữ Thiên, có diện tích cực kỳ lớn, nhưng lại chỉ có mười tiểu lâu.
Sau tiểu lâu, lại có khu luyện công một mình, các loại cây cối quý báu, khung cảnh cực kỳ tao nhã, diện tích cực lớn. bên trong tiểu lâu trang hoàng khí thế hùng tráng, tất cả dụng cụ bên trong đều xa hoa, mỗi ngày đều có người quét dọn, một tý bụi cũng không thấy.
- Người vừa lòng với nơi này chứ?
Minh U Vũ phá lệ hỏi Đằng Phi một câu, thanh âm tuy vẫn lạnh như băng, nhưng lại khiến lão sự hậu cần bị choáng váng.
Ông trời a, đây là Vạn Niên Băng Sơn sao? Không ngờ Nàng lại quan tâm người khác? Mặt trời có phải mọc đăng tây không a? thiếu niên này, rốt cuộc có lai lịch gì?
Khóe miệng lão sư hậu cần co giật kịch liệt, ngẩng đầu lên nhìn mặt trời trên đầu, muốn xem có phải mình đang nằm mơ không.
- Cảm ơn, ta rất ưng ý.
Đằng Phi trả lời một câu.
- Tốt, vậy ta đi đây.
Minh U Vũ nói xong, xoay người bước đi, không ướt át bẩn thỉu một chút nào.
- Cảm ơn người.
Đằng Phi hô một câu, mặc kệ chuyện gì, người ta đã giúp hắn, cũng nên nói tiếng cảm ơn chứ.
thân hình Minh U Vũ hơi dừng lại, thanh âm lạnh như băng nói:
- Không cần.
Sau đó lại cất bước rời đi.
Ánh mắt lão sư hậu cần nhìn Đằng Phi chằm chằm như nhìn một quái vật, đến lúc Minh U Vũ đi xa, mới giơ ngón cái lên với Đằng Phi :
- Đằng Phi đồng học, người thật lợi hại, ta tên là Vương Phú Quý, vương của đại vương, phú của giàu có, quý của quý trọng, chủ quản hậu cần, về sau cần cái gì thì hãy tìm đến ta.
- Ha ha, cảm ơn Vương lão sư.
Đằng Phi rất rõ ràng nguyên nhân đối phương khách khí như vậy, cười nói một câu.
- Ta không quấy rầy nữa.
Chủ quản hậu cần Vương Phú Quý hâm mộ nhìn Đằng Phi, sau đó cung kính cáo từ rời đi.
Lúc này chỉ còn lại hai người Đằng Lôi và Đằng Phi, Đằng Lôi mới thở phào một cái, vọt vào tiểu lâu, trực tiếp nhảy lên ghế sô pha, ồm ồm nói:
- Đây là một ngày phấn khích nhất từ khi ta bước vào Chân Võ Học Viện, ha ha thật tốt, ngươi chính là sĩ diện của Đằng gia, khu chữ Thiên a. . . toàn bộ học viện, chỉ có mười người có tư cách vào ở Khu chữ Thiên.
- Ta không biết, vào nơi này, cần điều kiện gì sao?
Đằng Phi nhìn Đằng Lôi có chút nghi hoặc.
- Rất khó.
Đằng Lôi nhìn thoáng qua Đẳng Phi, giọng điệu tràn ngập hâm mộ nói :
- Ký túc xá Chân Võ Học Viện chia làm năm khu Thiên, Giáp, Ất, Bính, Đinh. như ta, sẽ ở khu Bính, sáu người ở một tiểu lâu, có phòng riêng, xem như là không tồi. Khu Định là kém nhất, có thể nói Khu Định là khu tập thể, hai người một phòng. Khu Ẩt xem như là ký túc xá cao cấp, nơi đó bốn người ở một tiểu lâu, mỗi người một phòng, trong phòng có không gian độc lập riêng, vệ sinh khép kín=))). Khu Giáp coi như là rất cao cấp, giống như ký túc xá của tỷ ta, hai người một tiểu lâu, không gian rất riêng, phải có cống hiến với học viện, hoặc là học sinh có thiên phủ tốt mới có thể vào ở nơi đó, nhưng so sánh với khu chữ Thiên, hắc hắc thì chả khác gì bầu trời với mặt đất a. . .
Đằng Lôi nói xong, đánh giá bài trí trong phòng, với xuất thân của hắn, tự nhiên không khó để nhận ra, bài trí trong phòng này đều đã lỗi thời, không khỏi thở dài nói :
- Đúng là người với người không thể so sánh, khu chữ thiên này, cho dù con cháu Hoàng thất, cũng không thể vào, người xem ngươi có bao nhiều may mắn chứ? hơn nữa, chỗ này của ngươi, là vị trí số hai của Khu chữ Thiên, người biết người ở số chữ thiên là ai không?