Chiến Thần Biến

chương 43: giết tới cửa!

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Đằng Phi mặc dù còn nhỏ nhưng đã trải qua nhiều biến cố nên tính tình, suy nghĩ lẫn hành động của hắn đã trưởng thành lên rất nhiều. Lúc này sự cẩn trọng vẻ non nớt gần như đã biến mất khỏi khuôn mặt thanh tú, mà đôi mắt trong suốt như nước trước kia nay đã có thêm vài phần tang thương.

Mấy ngày qua mặc dù Đằng Phi rất đau lòng, tâm tình như đã chết nhưng tuyệt đối không lơ là việc tu luyện. Cừu hận đã biến thành động lực thúc đẩy Đằng Phi liều mạng tu luyện.

Thù cha mẹ chưa trả nay lại thêm cừu hận của sư phụ Lục Tử Lăng. Nhưng càng tu luyện thì Chân Khí Tiềm Long và Tử Lăng Thần Công lại không hiểu tại sao càng lúc lại càng yếu đi khiến Đằng Phi rất buồn rầu.

Thật ra Tử Lăng Thần Công cũng không phải là đấu kỹ có nhiều điểm tốt, nó cùng lắm chỉ là một đấu kỹ cấp đấu sư mà thôi, còn Chân Khí Tiềm Long cũng chỉ là công pháp tu luyện chân khí bình thường chứ không phải công pháp thần kỳ gì cả. Nhưng dù sao hai thứ này cũng do Lục Tử Lăng truyền lại cho hắn. Hơn nữa, đột nhiên trong đầu hắn lại xuất hiện một công pháp gọi là Bát Bộ Thiên Long Quyết. Có lẽ hai công pháp kia biến mất cũng vì công pháp quỷ dị này. Mà sau khi Đằng Phi nghiên cứu Bát Bộ Thiên Long Quyết thì hắn lại giật mình phát hiện đây là một công pháp tuyệt đỉnh! Chỉ cần một bộ trong đó cũng đủ vượt xa Chân Khí Tiềm Long và Tử Lăng Thần Công của hắn.

Tuy Đằng Phi chưa từng tiếp xúc qua đấu kỹ cao cấp nhưng hắn có cảm giác số công pháp có thể vượt qua Bát Bộ Thiên Long Quyết không nhiều lắm. Chỉ riêng việc Bát Bộ Thiên Long Quyết có tác dụng rất lớn trong việc đả thông năm mươi đấu mạch Thiên Đạo đã là chứng cớ xác thực nhất.

Mấy ngày qua Đằng Phi đã thành công đả thông đấu mạch thứ ba trong năm mươi đấu mạch Thiên Đạo, cộng thêm bảy đấu mạch đã được đả thông trước đó thì hiện tai Đằng Phi đã đả thông được mười đấu mạch!

Đằng Phi không biết chuyện này có ý nghĩa gì nhưng hắn còn nhớ Lục Tử Lăng đã từng nói, ở Chân Vũ hoàng triều chỉ có những gia tộc hay những môn phái cường đại mới có công pháp đả thông đấu mạch. Công pháp mạnh nhất mà Lục Tử Lăng biết đến cũng chỉ có thể đả thông được bốn mươi hai đấu mạch.

Mà hiện tại hắn đã đả thông được mười điểm. Nếu không phải vì trong cơ thể hắn không có đấu tuyền thì thực lực hắn hiện tại không chỉ dừng ở cấp bậc này.

Bất quá hiện tại sau khi Đằng Phi đả thông được đấu mạch thứ ba trong năm mươi đấu mạch cũng đã đạt đến cảnh giới Thập cấp, tính ra đấu khí lưu chuyển đã gấp đôi Võ giả cùng cấp, đạt tới sáu mươi vòng một phút.

Nếu không, Đằng Phi cũng tuyệt đối không có khả năng đánh bại được Võ Giả Vương Duy thiên tài của Vương Gia. Khi đó Đằng Phi không phải là đã đả thông được mười đấu mạch rồi sao! Hơn nữa bằng việc sử dụng chiêu thức của Võ Giả, Đằng Phi tin tưởng nếu hiện tại chính mình chống lại Vương Duy thì thật sự không cần vận dụng đấu khí trong đan điền cũng có thể đánh cho Vương Duy răng rơi đầy đất!

Đáng nói là việc Đằng Phi tu luyện bát bộ Thiên Long Quyết đến thiên thứ sáu "Già Lâu La thiên", thì quá sự tu luyện của Đằng Phi đã đạt được chổ tốt rất lớn. Lúc này thực khí của Đằng Phi đã đạt đến mười thành, chỉ còn cách cảnh giới Chân Nguyên Võ Thánh nữa bước!

Trải qua hơn mười năm tích lũy thay đổi thể chất, đột phá cực hạn, lúc này tốc độ tăng thực lực của hắn làm cho người ta sợ hãi.

Hơn nữa, Già Lâu La thiên mà Đằng Phi đang tu luyện làm cho hắn trên phương diện tốc độ có sự tiến bộ cực lớn, bao gồm tốc độ hành động và ra đòn. Bát bộ Thiên Long Quyết không có chiêu thức cụ thể để vận dụng, chỉ có một chữ “nhanh” mà thôi, nhưng như thế cũng đã đủ cho Đằng Phi san bằng Thác Bạt gia tộc!

Mưa như trút nước khiến thiên địa đều bị tiếng mưa che lấp. Thế nên mãi đến khi Đằng Phi đi đến sát cửa hậu viện mới làm kinh động tới người gác cổng, một đám người của Thác Bạt gia tộc mang vẻ kinh ngạc chạy ra ngoài!

-Gặp quỷ rồi, ta cho ngươi biết, nếu ngươi dám gạt ta thì ta đánh ngươi chết!

Thác Bạt Mẫn Hồng tức giận chỉ vào người gác cổng mắng to.

Không có biện pháp, hắn xuất hiện quá bất ngờ, quá nhanh.

-Thiếu gia, thuộc hạ làm sao dám gạt người, thuộc hạ nói thật mà!

Tên gác cổng gấp đến độ sắp khóc đến nơi rồi, hắn tiến vào hậu viện nhưng lại không thấy nhân vật cao tầng nào của Thác bạt gia tộc, đến khi gặp mấy người Thác Bạt Mẫn Hồng thì hắn mới biết được các đại nhân vật của Thát Bạc gia tộc đang trong mật thất nghị sự. Lúc này cho dù Thác Bạt Mẫn Liệt cũng không dám tùy tiện quầy rầy đừng nói đến đám người Thác Bạt Mẫn Hồng.

Hơn nữa đám người bên trong không tin Đằng Phi dám một mình xông vào Thác Bạt gia tộc, vì thế Thát Bạt Mẫn Liệt lại khiển trách người gác cổng một trận, nói hắn bị một thiếu niên hù dọa cho bể mật không có phong độ của người gác cổng chút nào.

Người bình thường cũng không thể trở thành gác cổng cho bát đại gia tộc. Chỉ cần được gác cổng cho một trong tám gia tộc này thôi cũng đủ để hãnh diện cả đời.

Lúc người gác cổng ngoài mặt nhận sai nhưng trong lòng đối với lại cực kỳ bất mãn với Thác Bạt Mẫn Liệt, thậm chí hắn sinh ra tia oán hận: "Các ngươi ở vào vị trí ta thử xem, sợ rằng biểu hiện còn không bằng ta. Ta đến để cảnh báo nhưng trước mặt mọi người Thát Bạc thiếu gia này lại trổ uy phong! Thật không biết lát nữa khi thấy Đằng Phi các người có thể giữ bộ dạng này được hay không?"

Mưa gió đang gầm thét khắp trời, người từ hậu viện cũng đã chạy tới, hai bên nhất thời ngẩn người. Đằng Phi có chút kỳ quái, đám cao tầng của Thác Bạt gia tộc đâu rồi, hộ vệ tinh nhuệ cũng chẳng thấy bóng dáng, tất cả đã đi đâu?

Bọn người trong Thác bạt gia tộc lại vô cùng đều khiếp sợ, mấy tháng trước bọn hắn còn giễu cợt Đằng Phi là phế vật, thế nhưng hôm nay… Đằng Phi một mình dám xong vào nội viện của Thác Bạt gia tộc!

Khiếp sợ trong nháy mắt qua đi thay bằng một cơn tức giận mãnh liệt.

- Đằng Phi tên tiểu phế vật nhà ngươi lại dám một mình xong vào gia tộc của ta? Xem ra ngươi không muốn sống rồi!

Thác Bạt Mẫn Hồng chỉ vào Đằng Phi rồi quát to.

Trả lời hắn là một đạo đao khí như một tia chớp bất chợt xuất hiện!

Không có bất kỳ lời nói nhảm nào, đối với sự vũ nhục nhiều năm nay Đằng Phi đã không còn kềm chế nữa mà trực tiếp bổ tới một đao.

Nhanh!

Nhanh đến mức khiến cho người khác không kịp có bất kỳ phản ứng nào!

Thời gian phảng phất như ngừng lại, một đao đẹp mắt vô cùng! Khoảng khắc đó quang mang lóe lên xuyên qua màn mưa tạo thành một đạo đao khí trắng xóa, đồng tử trong mắt mọi người co lại!

Phốc!

Một tiếng va chạm nhẹ nhàng vang lên lại bị âm thanh của cơn mưa át đi. Một đao qua đi cả khôi phục lại bình thường.

Thát Bạc Mẫn Hồng vẫn duy trì tư thế cũ, ngón tay vẫn chỉ thẳng vào Đằng Phi nhưng hai mắt lại trợn tròn, trong mắt không còn bất kỳ thần thái nào ngoài trừ nỗi sợ hãi tột cùng.

Một dòng máu từ đỉnh đầu nhẹ nhàng chảy xuống sau ót Thác Bạt Mẫn Hồng, khuôn mặt cũng bị một dòng máu nhỏ chia làm hai. Có điều dòng máu này vừa xuất hiện đã bị nước mưa cuốn trôi, nếu không nhìn kỹ sẽ không thấy bất kỳ biến hóa nào trên người Thác Bạt Mẫn Hồng.

Hai mắt Thác Bạt Mẫn Hồng trở nên vô hồn, toàn thân run mạnh một cái rồi trực tiếp hóa thành hai nửa chia đều ra hai bên đổ gục xuống!

Phù phù!

Phù phù!

Thân thể bị một đao chém thành hai, máu tươi lênh láng!

-A!

Cho đến lúc này đám thiếu gia của Thác Bạt gia tộc mới phát ra âm thanh hoảng sợ, tất cả không chút do dự xoay người liều mạng bỏ chạy!

-Mẫn Hồng thiếu gia bị giết rồi!

Cổ họng Thác Bạt Mẫn Liệt phát ra âm thanh to đến mức mà chính hắn cũng không thể tưởng được. Một đao như điện xẻ nửa thân thể đối phương… lúc này tự tin của hắn đã bị một đao đó chém nát. Tiếng thét của Thác Bạt Mẫn Liệt rất to, trong khoảng khắc thậm chí đã át cả tiếng mưa truyền khắp nội viện Thác Bạt gia tộc.

Không thèm nhìn người gác cổng đang sợ đến sững người, Đằng Phi giơ thanh đại đao đại biểu cho công nghệ rèn cao nhất của Đằng Gia đi thẳng tới hướng nội viện của Thác Bạt gia tộc.

Đằng Phi nhẹ nhàng nhìn thoáng qua lưỡi đao, quả nhiên là hoàn mỹ! Bổ đôi một người mà ngay cả viết xước cũng không để lại. Khóe miệng Đằng Phi nhếch lên một nụ cười lạnh như băng rồi lẩm bẩm:

-Hảo đao!

Những người đầu tiên nghe động tĩnh chạy tới là hộ vệ tinh nhuệ của Thác Bạt gia tộc. Tất cả huy động vũ khí trong tay bao vậy Đằng Phi. Vẻ mặt bọn họ tràn đầy vẻ kinh ngạc đồng thời hành động cũng vô cùng cẩn thận.

Bọn họ không phải là mấy thiếu gia vô tri kia, tất cả vô cùng rõ ràng thiếu niên Đằng gia này tuyệt không phải là phế vật trong miệng mọi người mấy tháng trước

Nhưng mặc cho bọn họ cẩn thận, Đằng Phi hoàn toàn không để bọn họ vào mắt. Hắn chậm rãi tiến lên từng bước, thân hình gầy gò lại ẩn chứa một lực lượng mạnh mẽ. Lúc này mỗi một bước của hắn lại như giẫm mạnh một phát vào tim bọn họ.

-Chết đi!

Cuối cùng cũng có một hộ vệ không nhịn được áp lực cực lớn này nhảy lên. Hắn hung hăng vung mạnh đao chém về phía Đằng Phi! Những hộ vệ khác như sực tỉnh cũng huy động vũ khí trong tay rồi cùng nhau xông vào.

Đằng Phi trực tiếp vung đại đao lên rồi tung một chiêu hoành tảo thiên quân, lúc này vẻ mặt thanh tú và đôi mắt trong suốt của hắn như bị nước mưa che mờ.

Các hộ vệ tinh nhuệ của Thác Bạt gia tộc vừa ra tay đã tung hết sức, y phục bị mưa to làm ướt dán sát vào thân thể lúc này lại bị đấu khí làm phồng lên!.

Mưa vẫn trực tiếp rơi.

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio