Chương
Nam Tuấn Sái nhíu mày và suy nghĩ cẩn thận.
Chiến thần Thiên Vũ không thể chỉ là ở cảnh giới Tông Sư Nhất Trọng Thiên được.
Bởi vì bản thân anh ta đã đạt đến Tông Sư Nhị Trọng Thiên rồi.
Ít nhất thì cũng phải là một tu vi đáng sợ như Tam Trọng!
Với tiền đề như thế và trình độ đã rất cao nhưng vẫn còn tiến thêm một bước thì rốt cuộc tu vi hiện tại của Tân Vũ Phong đã đến một cảnh giới kinh khủng nào rồi?
Hơn nữa, uy lực trấn áp mà Tân Vũ Phong đang bộc phát ra bây giờ đã lập tức chứng minh suy đoán của Nam Tuấn Sái.
Tu vi ở Tông Sư Nhị Trọng Thiên đang tiếp tục tăng lên không ngừng!
“Bùm!”
Tam Trọng Thiên!
Lúc này, hầu như tất cả mọi người trong cung điện Nhật Hạ đều đã không còn chịu đựng được uy lực trấn áp của Tân Vũ Phong nữa!
Họ nằm trên mặt đất và hai tay, đầu gối cùng với đầu của họ chạm vào đất!
Ngay cả Nam Tuấn Sái cũng cảm thấy vô cùng chấn động ở trong lòng. Lúc này, bởi vì cái uy lực trấn áp mạnh mẽ kia mà ông ta cảm giác hô hấp của mình có chút khó khăn.
Đây là một cảnh giới mạnh mẽ đến mức nào vậy?
€ó thể nói rằng Tân Vũ Phong bây giờ hoàn toàn không giống một kẻ vô dụng.
Anh ta đã có được cơ hội gì mà có thể trở nên mạnh mẽ đến như vậy chứ?
Nam Tuấn Sái cắn răng, cử động cơ thể một chút và cố gắng có thể đứng thẳng tại chỗ.
Tu vi của Tân Vũ Phong tiếp tục tăng vọt.
“Bùm!”
Tông Sư Tứ Trọng Thiên.
Kết quả là bao gồm cả Tống Trung Hãn, là người đã ở cảnh giới Tổng Sư cũng đã không thể chịu nổi, sắc mặt ông ta trắng bệch, mồ hôi lạnh lăn dài xuống từ trên trán. Ông ta chưa kịp kêu cứu muốn để cho Nam Tuấn Sái kéo ông ta lên thì đã lập.
tức lảo đảo và quỳ trên mặt đất!
Ông ta như thế đã được coi là không tệ rồi, phản ứng của những người khác còn mãnh liệt hơn, tất cả không chỉ nằm trên mặt đất mà mỗi người còn đang run rẩy như một con ve sầu!
Nhưng nó vẫn chưa dừng lại!
Trong lòng Nam Tuấn Sái cảm thấy vừa sợ hãi vừa chấn động.
Cũng may là ông ta và Tân Vũ Phong không có bất kỳ mối thù nào ở bề ngoài!
Nếu không thì dựa vào tu vi của Tân Vũ Phong, anh có thể nghiền nát toàn bộ Tây Nam Miêu Cương một cách dễ dàng!
Bây giờ, Tân Vũ Phong đã giải phóng uy lực trấn áp của Tông Sư Ngũ Trọng Thiên, và những người miễn cưỡng có thể đứng trên sân đấu chỉ còn lại Tân Thiên Lâm và Nam Tuấn Sái.
Nhưng hai người đều đã suy yếu và chỉ là đang cố gắng chống đỡ mà thôi.
Tân Thiên Lâm không muốn ngã xuống ở trước mặt Tân Vũ Phong!
Thật sự là quá xấu hổ và nhục nhã khi thất bại hết lần này đến lần khác!
Tân Thiên Lâm cắn răng và liều mạng chống lại uy lực trấn áp của Tông Sư Tứ Trọng Thiên!
Bây giờ, trong lòng anh ta chỉ có một suy nghĩ…
Đó chính là chắc chắn không được ngã xuống!
Anh ta không muốn bản thân mình quỳ xuống trước mặt Tân Vũ Phong với dáng vẻ thảm hại.
Ban đầu, Tân Thiên Lâm không phải là người có tính cách kiên định.
Nhưng có thể là trong đầu anh ta có một suy nghĩ rằng không muốn lại phải đối mặt với sự thất bại ở trước mặt Tân Vũ Phong nên nó đã giúp đỡ anh ta vẫn còn đứng vững cho.
đến bây giờ.
Tu vi của Tân Vũ Phong không ngừng tăng vọt và hiện tại đã lên đến Tông Sư Ngũ Trọng Thiên!
Đây là cảnh giới mà mọi người chỉ được nghe nói qua chứ chưa bao giờ được tận mắt chứng kiến!
Lúc này, uy lực áp chế của Tông Sư Ngũ Trọng Thiên đang được bộc phát ra từ trên người Tân Vũ Phong!
Vẻ mặt của Tân Vũ Phong thản nhiên, không có đau khổ và cũng không có vui mừng.
Anh dường như là một vị thần của thế giới và không gì không làm được!
Trong mắt anh không có vui hay buồn và trên đời này không có thứ gì có thể làm ảnh hưởng đến cảm xúc của Tân Vũ Phong!
Cái uy lực trấn áp này giống như mạnh hơn tất cả mọi thứ trên đời!
Trên những ngọn núi hùng vĩ, trên biển cả bao la, địa vị cao quý cùng với quyền lực to lớn của hoàng thất rộng lớn hơn mặt trời và uy lực trấn áp thắng được cả Cửu Thiên Áp Đỉnh!
Lúc này, Nam Tuấn Sái và Tân Thiên Lâm cũng không thể chịu đựng được nữa.
“Bịch!”
“Bịch!”
Nam Tuấn Sái và Tân Thiên Lâm lần lượt quỳ xuống đất!
Trong lòng Nam Tuấn Sái không có một chút cảm giác không cam lòng nào.
Khuất phục!
Trong huyết quản, bản năng nguyên thủy nhất của con người khi đối mặt với kẻ mạnh chính là khuất phục!
Và trong lòng Nam Tuấn Sái còn miễn cưỡng dâng lên một chút kinh ngạc.