Chương
Cái tát này rất không nhẹ, thậm chí mơ hồ mang theo luồng gió.
Thấy sắp đánh trúng Lâm Kiều Như.
Bồ Tát còn có thể tức giận, huống chỉ Lâm Kiều Như chỉ là một con người sống sờ sờ?
Yến Thanh Tinh năm lần bảy lượt, không phân biệt xanh đỏ.
đen trắng nhục mạ cô, thậm chí là bây giờ, sau khi mình giải thích một hồi, Yến Thanh Tinh vẫn còn muốn đánh cô……
Sao Lâm Kiều Như có thể chịu được sự oan uổng này.
Không thể không nói, sau khi đi vào con đường tập võ, tính cách của Lâm Kiều Như, cũng thay đổi rất nhiều.
Nếu là Lâm Kiều Như lúc trước, người khác bắt nạt cô, cô có thể cố gảng nhẫn nhịn.
Bây giờ vẫn như vậy.
Nếu là một người năm lần bảy lượt, không phân biệt xanh đỏ đen trắng, không thuận theo không buông tha, vậy thì Lâm Khả Như cũng không muốn nhẫn nhịn nữa!
Cái tát đó, sắp dừng lại ở trên mặt Lâm Kiều Như.
Khoảnh khắc nghìn cân treo sợi tóc, cô không chút do dự giơ tay lên.
Lâm Kiều Như vốn đang trong thời gian phong độ, hơn nữa mấy ngày nay tu luyện khổ sở, tu vi cũng tiến ượt bậc.
Trước mắt, đã bước nửa bước vào cảnh giới Tông Sư.
“Bốp!” Một tiếng!
Cái tát này, không phải Yến Thanh Tinh đánh lên trên mặt Lâm Kiều Như.
Cũng không phải Lâm Kiều Như vươn tay, chặn lại bàn tay Yến Thanh Tinh.
Mà là bàn tay Lâm Kiều Như dừng ở trên mặt Yến Thanh Tinh!
Cô thẳng tay cho Yến Thanh Tinh một bạt tai.
Tuy răng không sử dụng toàn bộ sức lực, nhưng một bạt tai của người đã bước nửa bước chân vào cảnh giới Tông Sư, không nhẹ, cũng coi như là sức lực mạnh mẽ.
Yến Thanh Tinh không hề phòng bị nhận cái tát này lảo đảo một cái, té ngã trên mặt đất.
Tuy rằng Yến Thanh Tinh là cô chủ của Yến Phiệt, nhưng từ nhỏ chưa từng học võ.
Từ nhỏ những thứ Yến Thanh Tinh học tập, đều là cầm kỳ thư họa ca múa thêu thùa, chính là tài nữ nổi tiếng ở Đế Đô, nổi tiếng là con gái của nhà quyền quý.
Từ nhỏ Yến Thanh Tinh đã khinh thường loại con gái như Ngọc Linh Long đánh đánh giết giết thô lỗ, cho nên, cô ta chưa từng tập luyện võ, cũng chỉ là một người bình thường.
Một nửa tông sư, cho dù không sử dụng tu vi, dùng sức đánh một cái tát, cũng không phải một người bình thường có thể chịu được!
Khi Yến Thanh Tỉnh té ngã trên mặt đất, ngây ngẩn cả người.
Vẻ mặt kinh ngạc, trên mặt còn có một vết đỏ không nhỏ.
Cô chủ ngày thường cao cao tại thượng, bây giờ chật vật ngã ngồi trên mặt đất, trên mặt còn có một dấu bàn tay chói mắt, trông cực kỳ đáng thương.
Ngay cả chính Lâm Kiều Như, trong nháy mắt, cũng nghỉ ngờ có phải mình làm sai rồi hay không, đáng nhế mình không nên đánh Yến Thanh Tinh.
Nhưng rất nhanh, Yến Thanh Tinh mở miệng, khiến cho một chút áy náy trong lòng Lâm Kiều Như hoàn toàn tan thành mây khói.
“Lâm Kiều Như, con khốn này!”
Nước mắt Yến Thanh Tinh lập tức rớt xuống, mở miệng ra là mắng.
Dù sao, làm cô chủ của Yến Phiệt hơn hai mươi năm, cao.
cao tại thượng, ngay cả Yến Đông Lam cũng không nỡ chạm tới một đầu ngón tay của cô ta.
Thân là con gái nhà quyền quý đệ nhất Đế Đô, Yến Thanh Tỉnh ra khỏi Yến Phiệt, con gái nhà giàu nào không a dua nịnh hót cô ta.
Nhưng nay con khốn đê tiện Lâm Kiều Như này, lại dám đánh cô ta!
Không riêng gì cướp đoạt Tứ hoàng tử vốn nên thuộc về cô ta, thậm chí còn……
Trong lòng Yến Thanh Tinh không sao nuốt trôi cơn giận này!
“Con khốn, cô dám đánh tôi, đáng lẽ tôi không nên để cho cô tập võ, để cô trở thành một kẻ quê mùa thô lỗ……”
Nghiễm nhiên Yến Thanh Tinh đã quên mất, là cô ta động tay trước.
Nếu Lâm Kiều Như không đánh lại, bây giờ người bị đánh, chính là Lâm Kiều Như.
để “Thứ thấp hèn, sớm biết như vậy, không nên nhẫn nhị; cô vào Yến Phiệt chúng tôi, ngày đó nên đuổi cô ra ngoài, quả cô lại không chút biết ơn nào, còn dám ra tay với tôi