Chương
Cho dù lão Vương gia người làm chứng cho buổi hôn lễ này không ngừng lải nhải.
Thì biểu tình của Tứ hoàng tử ở một bên đầy vẻ sỉ ngốc, ánh mắt anh ta giống như là muốn dán hết lên trên người Lâm Kiều Như vậy, không dời đi dù chỉ một chút.
Cũng không ai để ý tới chuyện này bởi vì phản ứng của tại tất cả những vị khách được mời ở đây so với Tứ hoàng tử mà nói thì cũng không có tốt hơn là bao!
Lão Vương gia chỉ liếc mắt nhìn một cái thì liền biết Tứ hoàng tử là thật sự thật tâm thích cô cả của Yến Phiệt này.
Chẳng qua là cô cả của Yến Phiệt tựa hồ như là không muốn gả cho Tứ hoàng tử.
Nhưng mà lão Vương gia ông cũng không cần quan tâm.
Ông chỉ cần thực hiện nhiệm vụ làm người chứng hôn của mình cho thật tốt là được rồi.
“Các vị, đời người có bốn chuyện vui lớn nhất chính là, hạn hán gặp mưa rào, tha hương gặp bạn cũ, đêm động phòng hoa chúc, lúc kim bảng đề tên. Hôm nay, hoàng thất chúng ta cùng Yến Phiệt vĩnh viễn kết thành hai nhà. Tứ hoàng tử điện hạ cùng cô hai của Yến Phiệt kết thành vợ chồng.”
“Tôi coi như người làm chứng trong hôn lễ có lời từ tận đáy lòng muốn nói với hai người.”
“Cuộc hôn nhân của hai người không chỉ là minh chứng cho sự hạnh phúc của hai người mà cũng chính là minh chứng cho hạnh phúc của dân chúng khắp Đại Hạ chúng ta!”
“Hai người các con một người chính là hoàng tử trong hoàng gia, một người xuất thân từ con nhà quyền quý. Cuộc hôn nhân của hai người không thể cứ mãi đắm chìm trong cuộc vui, không thể mãi đắm chìm trong tình yêu nhỏ bé của cả hai”“
“Mà càng phải mang lòng quan tâm đến mọi người, đến hạnh phúc cùng an vui của toàn bộ dân chúng nước Đại Hạ…”
Lão Vương gia không ngừng lải nhải đứng ở trên đài nói một hồi lâu.
Theo lý mà nói thì Tề Vân Phong đã sớm phải nóng nảy rồi.
Nhưng bây giờ, nơi đáy mắt tràn đầy dã tâm của Tê Vân Phong chỉ có dung nhan tuyệt thế của Lâm Kiều Như vì thế trong lúc nhất thời không thể nói được lời nào.
Cho đến lão Vương gia chợt nói một câu: “Nhất bái thiên địa”
Tê Vân Phong phương này mới hoàn hồn trở lại mà xoay người về phía đất trời mà cuối ngư: Nhưng mà Lâm Kiều Như vẫn đứng yên tại chỗ không.
nhúc nhích chút nào.
Trong lúc nhất thời các vị khách mời vẫn còn chưa phục hồi lại tinh thần.
Nhưng mà Tề Vân Phong lại kẻ cuối người xuống nhỏ giọng nói bên tai Lâm Kiều Như: “Kiều Như, bái thiên địa!”
Kiều Như vẫn không có chút phản ứng chút nào.
Bây giờ cô còn đang chìm đảm trong hồi ức của mình.
Ngàn vạn lần Lâm Kiều Như cũng không ngờ được rằng ngày mình trở thành cô dâu.
Chú rể, lại không phải Tân Vũ Phong Những chuyện cũ lúc mình còn ở chung với Tân Vũ Phong đều đồng loạt hiện lên trong đầu cô.
Có lúc mới quen biết nhau ở nhà họ Lâm thái độ của Tân Vũ Phong đối với cô cực kỳ nồng nhiệt.
Kỳ diệu là Lâm Kiều Như vậy mà lại không hề gét bỏ.
Khi Tân Vũ Phong nói ra những hồi ức đã sớm có từ rất lâu giữa hai người, thật ra thì đoạn hồi ức đó đã sớm bị Lâm Kiều Như cho vào quên lãng, Có điều cô cùng Tân Vũ Phong quả thật chính là một cặp đôi mới gặp mặt mà như đã quen biết từ lâu. Những cảnh tượng mờ nhạt trong quá khứ cũng dần dần trở nên chân thực.
Cuộc nói chuyện giữa một cô bé cùng một đứa bé trai, cứ hết lần này đến lần khác hiện lên cứ thế mà trôi qua từng ngày từng ngày Còn có Tân Vũ Phong từng bước từng bước cứu cô ra khỏi biển lửa, cứu cô thoát khỏi cảnh tuyệt vọng.
Còn có đoạn ký ức mà hai người cùng sống chung trong biệt thự Star River kia nữa.
Tân Vũ Phong dưỡng thương, Lâm Kiều Như liền tắm rửa cùng đun thuốc cho Tân Vũ Phong, còn có dọn dẹp nhà cửa tựa như một người vợ bé nhỏ thật sự vậy.
Còn nữa, hai người đều lần lượt phát tình nhưng vẫn giữ đủ lễ nghi. Lần nào Tân Vũ Phong cũng đấu tranh với bản thân. Trong giây phút anh liều mạng khắc chế nó thì anh cũng chỉ khẽ hôn lên trán của cô.
Đặc biệt là lần trước lúc cô mặc vào áo cưới.
Ở trước nhà thờ màu trắng. Chỉ còn kém một chút xíu như.
vậy nữa thôi thì cô đã có thể chính thức trở thành vợ chồng với Tân Vũ Phong.
Chỉ tiếc răng cô đau khổ chờ đợi suốt một ngày nhưng lại không đợi được người mình yêu, không đợi được người đàn ông của cuộc đời oô.
Chỉ đến lúc Đường Tam Hoàng, thậm chí còn bị Lâm Yến Vân làm mù hai mắt thiếu chút nữa thì đã phải sống cuộc sống trong bóng tối vĩnh viễn.
Vào giây phút cuối cùng là Tân Vũ Phong tựa như thần linh trong đêm đen kịp thời chạy tới lần nữa cứu cô thoát khỏi tình cảnh dần sôi lửa bỏng.
Mắt của cô cũng là do Tân Vũ Phong nghĩ hết biện pháp chữa khỏi.
Mà lúc này đây trên lê đường hôn lễ.
Mà hết lần này đến lần khác ngay cả trong mơ thậm chí là trong tưởng tượng của cô đều chính là cô cùng Tân Vũ Phong cùng nhau bước vào trong lễ đường.
Nào ngờ.
Cuối cùng thì ngày này cũng đến nhưng chú rể lại trở thành Tứ hoàng tử!