Chương
Nếu không phải Tần Thiên Vương và Khương Thạch Phương tận mắt chứng kiến lúc này, thì cho dù có ai nói đi chăng nữa thì vợ chồng bọn họ cũng sẽ không tin rằng Tần Vũ Phong vẫn còn sống.
Nhưng bây giờ, sự thật đã ở phơi bày trước mắt.
Tần Vũ Phong vẫn còn sống sờ sở, đang đứng trước mặt mọi người, thậm chí còn có tự tay giết người.
Và tất cả những người có mặt đều có suy nghĩ giống như Tần Thiên Vương và Khương Thạch Phương. Lại còn đích thân giết hại thuộc hạ của Tứ hoàng tử Thậm chí … còn ôm vị hôn thê của Tứ hoàng tử. Đây không phải là lấy để giày ra vỗ vào mặt Tứ hoàng tử sao?
Sao Tần Vũ Phong lại vẫn còn sống chứ!
Như vậy là có thể nói Tần Vũ Phong đã thực sự đắc tội với Tứ hoàng tử rồi đúng không? “Trời ạ, Tần Vũ Phong đây không phải là…”
Hai chữ cuối cùng đã bị sự kinh ngạc của người qua đường này nuốt trở lại rồi.
Đây không phải là tìm cái chết sao?! “Đúng vậy, sao lại dám khiêu khích Tứ hoàng tử như thế, ôm người của Tử hoàng tử, giết thuộc hạ của Tứ hoàng tử, Tử hoàng tử vốn có chút nóng tính nên chắc không thể tiếp tục nhẫn nhịn đâu!”
“Tần Vũ Phong lần này công khai bức xé, cào mặt với
Tử hoàng tử rồi!”
“Con mẹ nó, chỉ có tôi là vẫn đang kinh hãi về việc Tân Vũ Phong vẫn còn sống thôi sao?”
Những người khác im lặng nhìn người vừa nói.
Tại hiện trường, thế cục đã thay đổi hoàn toàn trong nháy mắt, ngay khi Tần Vũ Phong vừa xuất hiện mọi người ai nấy đều rất kinh ngạc.
Nhưng bây giờ, Tần Vũ Phong đã làm loạn ra những chuyện lớn như vậy rồi?
Ôm vị hôn thê của Tứ hoàng tử
Đứng trước mặt Tứ hoàng tử giọng nói đầy khiêu khích, nói ra những câu quỷ thần.
Nhìn thấy hoàng tử không quỳ, thậm chí còn trực tiếp giết thuộc hạ của Tứ hoàng tử!
Thế tại sao người này vẫn còn đang đắm chìm trong sự bàng hoàng khi Tần Vũ Phong vẫn chưa chết nhỉ?
Đúng lúc này, lão vương gia từ sau võ đài chầm chậm đi lên.
Lão vương gia mình đầy uy nghiêm, dù sao cũng là hoàng thúc của Hoàng đế Đại Hạ đương thời, mình đầy uy nghiêm, không thể coi thường!
Hai mắt ông ta hiện lên vẻ tức giận, rõ ràng là rất tức giận trước một loạt hành động của Tần Vũ Phong, nhưng ngoài suy xét khác nhau, ông ta vẫn chưa nổi trận lôi đình để trấn áp.
“Cậu thanh niên, tôi khuyên cậu đừng nên quá điện cuồng! Cậu thực sự tưởng rằng trong thiên hạ này không có ai trừng trị được cậu sao?”
“Hôm nay, tôi khuyên cậu một câu, một điều nhịn chín điều lành, lùi một bước trời cao biển rộng! Đây là lời khuyên chân thành mà tôi dành cho cậu.”
“Bây giờ, ngay lập tức hãy để Lâm Kiều Như vị hôn thê của Tứ hoàng tử ở lại, sau đó ngay lập tức rời khỏi Đế Độ, từ nay sẽ không vào Đế Đô nửa bước! Bổn vương có thể tha cho cậu lần này, tất cả những chuyện cậu đã làm hôm nay tôi sẽ không trách lỗi xưa.
Khi nghe được câu nói này của lão vương gia Tần Vũ Phong chỉ cười khẩy.
“Không trách lỗi xưa ư? Thật buồn cười!”
“Cướp đi người tôi yêu, dùng mọi thủ đoạn để ức hiếp cô ấy, nếu như thật sự không trách lỗi xưa thì tôi mới là người nên không trách lỗi xưa với những gì các ông đã làm!”
Lão vương gia trừng mắt: “Thật to gan! Cậu thực sự không sợ sao?”
Tần Vũ Phong nhưởng lông mày, khóe miệng lộ ra một nụ cười châm chọc.
“Sợ ư, thật buồn cười, trong từ điển của Tần Vũ Phong tôi, cả đời chưa từng xuất hiện chữ sợ.
“Còn nữa, ông già này! Vừa rồi chính ông đã làm tổn thương Lâm Kiều Như, muốn không nhắc chuyện cũ ư, không thể được, món nợ này tôi còn chưa tính với ông đấy!
Tần Vũ Phong ôm Lâm Kiều Như vào trong lòng, khuôn mặt thách thức nói.
Mà Lâm Kiều Như, lúc này đã bị xúc động rồi, không biết nên nói gì.
Tần Vũ Phong nguyện ý vì cô mà sẵn sàng đắc tội với hoàng thất…
Đời này cô làm sao có thể gặp được một người yêu quý và bảo vệ cô như vậy? Nhưng lão vương gia ở bên cạnh sắc mặt đã tràn đầy sự tức giận, phẫn nộ.
Lão vương gia tự nhận thấy mình đã hạ thấp phong thái đủ rồi, đủ để Tần Vũ Phong bước xuống! Nhưng không ngờ Tần Vũ Phong lại như vậy không biết điều như vậy!