Chương
“Trời ạ, thằng nhóc này có lai lịch thế nào vậy?”
“Thoáng cái đã có thể tìm được nhược điểm của phá núi chưởng? Này thật quá đáng sợ”
“Không phải nói anh ta không có môn phái à? Không lẽ là đệ tử của tông môn lánh đời nào đó!”
“Không thể nào! Tông môn lánh đời sao có thể phải người dính vào loại chuyện này…
“Chậc chậc chậc, giờ thì Lăng Khiếu Thịnh đá phải tấm sắt rồi.”
“Thằng nhóc này mạnh nhưng cũng hơi khoa trương rồi, tên gì thế? Tần Vũ Phong nhỉ?”
“Đúng, tên là Tần Vũ Phong, kỳ quái, chưa từng nghe nhân vật nào có tên là Tần Vũ Phong cả, xuất hiện từ đầu ra…”
“Còn chưa xuất ra chiêu thức thực chiến mà đã đánh Lăng Khiếu Thịnh thành dáng vẻ này…
Lúc này, mọi người đều bàn luận ầm ĩ.
Nhưng dường như Tần Vũ Phong không nghe thấy tiếng bọn họ bàn luận, vẻ mặt hờ hững thản nhiên.
Thường thì vừa ra tay đã đánh bại Lăng Khiếu Thịnh người có danh xưng là Vô Địch, là nhân tài kiệt xuất trong thế hệ trẻ của Đại Hạ. Chuyện này cũng đủ để khoe khoang khắp nơi rồi.
Thế mà nhân vật chính chẳng thèm để ý đến mọi chuyện vừa xảy ra, trái lại còn thờ ơ tìm một chiếc ghế sofa ngồi xuống, giống như tất cả đều chưa từng xảy ra, dửng dưng như cũ.
Trước khi Tần Vũ Phong phơi bày sức mạnh, sự hờ những của anh ngạo không để người vào mắt.
Nhưng sau hành động đánh bại Lăng Khiếu Thịnh của Tần Vũ Phong, sự hờ hững của anh lại biến thành hơi thở của cao thủ.
Lúc này, ngay cả tiếng bàn luận cũng giảm xuống nhiều, giống như sợ quấy rầy đến Tần Vũ Phong.
Cuối cùng thì cơ thể của Lăng Khiếu Thịnh không còn run rẩy nữa, thân hình lảo đảo suýt nữa đã ngã xuống.
Nhạc Quốc Phong thở dài, tiến tới đỡ Lăng Khiếu Thịnh ngồi xuống.
Trên mặt Lăng Khiếu Thịnh lộ ra vẻ khiếp sợ cực độ. Anh ta thật không thể tin nổi mọi thứ vừa xảy ra.
Nhưng không tin thì có ích gì, chuyện đã xảy ra chính là đã xảy ra rồi.
Lăng Khiếu Thịnh cũng hiểu rõ, mới vừa rồi, người “dựa vào quan hệ” bị anh ta khinh thường đủ kiểu chỉ giơ tay lên búng đã hóa giải tuyệt chiêu anh ta luôn lấy làm kiêu ngạo, hóa giải hoàn toàn, thậm chí còn khiến anh ta chịu công kích không nhỏ. Gương mặt Lăng Khiếu Thịnh đỏ bừng, nhất thời lúng túng chẳng nói nên lời.
Nhạc Quốc Phong là đoàn trưởng, biết là lúc này dù thế nào cũng phải nói vài câu.
Ông ta thở dài, vỗ vỗ bả vai của Lăng Khiếu Thịnh: “Lăng Khiếu Thịnh à, núi cao còn có núi cao hơn, người tài còn có người tài hơn, năng lực của cậu rất giỏi, có thể nói là sự tồn tại vô địch trong những người cùng lứa tuổi”
“Nhưng sao cậu có thể khẳng định cậu là người mạnh nhất trong số đó chứ?”
“Hôm nay, nếu như không vì cậu quá kích động, có lẽ chuyện này đã không xảy ra.”
Lăng Khiếu Thịnh cắn răng, cuối cùng nuốt xuống lời nói đã ra đến miệng, nhỏ giọng lên tiếng: “Không phải… đoàn trưởng Nhạc, tôi… tôi cho rằng thằng nhóc kia dựa vào quan hệ, hôm nay anh ta còn đến muộn hơn tất cả các tiền bối, tôi tưởng anh ta không coi ai ra gì, muốn dạy cho anh ta một bài học” Nhạc Quốc Phong nói: “Vậy bây giờ cậu cảm thấy cậu ta có vốn liếng để không coi ai ra gì không?”
Chẳng qua chỉ mới một chiêu, tất nhiên Lăng Khiếu Thịnh không phục, nhưng quả thật một chiêu đó của Tần Vũ Phong đã khiến anh ta chấn động rất lớn.
Lăng Khiếu Thịnh im lặng một lúc, mới cực kỳ bực bội mở miệng: “Tôi phục”
Nhạc Quốc Phong lại vỗ lên vai Lăng Khiếu Thịnh: “Không sao cả, cậu đừng nghĩ quá nhiều, nhân tài trong giang hồ Đại Hạ liên tục xuất hiện, như đột nhiên nhảy ra một cao thủ, bên trên coi trọng cũng không phải chuyện gì hiếm thấy.
“Ít nhất hai người vừa đối chiêu, chứng minh cậu ta không dựa vào quan hệ, không ai trong chúng ta bị cậu ta cản trở. Bây giờ mọi người đều yên tâm rồi, coi như là thử chiêu so tài thôi!”
“Thắng bại là chuyện bình thường của nhà binh, cậu không nên suy nghĩ quá nhiều.”