Chương : Sao bọn họ có khả năng mời được hết những nhà giàu có trong thành phố chứ
Ánh mắt mọi người bên trong hội trường đều tập trung hết lên người đôi nam nữ trẻ tuổi. Người đàn ông khôi ngô tuấn tú, mỗi cái giơ tay nhấc chân đều để lộ ra khí chất cao quý. Cô gái thì mang vẻ trong sáng động lòng người, xinh đẹp không gì sánh bằng, tựa như bông sen tuyết thánh khiết, chấn động bốn phía. Hai người tay trong tay vai kề vai, đưa mắt nhìn khắp hội trường, giống hệt như hoàng tử và công chúa bước ra từ truyện cổ tích.
“Sao lại là họ?”
Thân thể Lâm Yến Vân lảo đảo như bị điện giật, vẻ mặt như gặp quỷ, hoàn toàn không tin vào hai mắt mình. Không chỉ cô ta, những thành viên khác của nhà họ Lâm cũng ngẩn người. Không thể thốt nên lời, là những gì mô tả chính xác nhất sự sợ hãi trong lòng họ. Bọn họ nằm mơ cũng không thể tưởng tượng được, chủ nhân của căn biệt thự số này lại là Tân Vũ Phong và Lâm Kiều Như?!
“Ai nhéo tôi một cái đi, có phải tôi hoa mắt rồi không?”
“Đúng là Tân Vũ Phong và Lâm Kiều Như ư?”
“Không thể nào! Tần Vũ Phong làm gì có tiền để mua căn biệt thự xa xỈ nhất ngân hà này chứ?”
“Giả sử anh ta có thể mua được thì cũng làm gì có khả năng mời toàn bộ những nhà giàu có trong thành đến chúc mừng!”
Nhà họ Lâm thì thầm to nhỏ với nhau, không thể tin được đây lại là sự thật. Lâm Yến Vân siết chặt tay, móng tay đâm sâu vào lòng bàn tay, sự đố kị trong lòng bốc lên hừng hực như lửa.
Dựa vào đâu?
Cô ta đã dùng hết mọi thủ đoạn, nghĩ đủ mọi cách để chèn ép Tân Vũ Phong và Lâm Kiều Như nhưng sau khi ly hôn, anh lại năm lần bảy lượt đối chọi với cô ta. Còn cố tình sau mỗi lần đều dùng sự thất bại thảm hại của nhà họ Lâm để kết thúc. Cô ta chiếm được biệt thự Mặt Trời số một thì có ích lợi gì?
Những người nhà giàu kia đều không thèm liếc nhìn cô ta dù chỉ nửa con mắt.
“Nhà họ Vương của Dương Hải chúc Anh Tần tân gia vui vẻ, đưa tặng một cặp ngọc như ý bằng phỉ thúy!”
“Tập đoàn Kim Phong chúc Anh Tần tân gia vui vẻ, đưa tặng một bộ bút tích của Tề Bạch Thạch!”
“Điện ảnh Chúng Nghị chúc Anh Tần tân gia vui vẻ, đưa tặng mười lăm tỉ đồng tiền mặt!”
Một đám nhà giàu sôi nổi báo danh, trước trước sau sau liên tiếp tặng hậu lễ. Những dáng vẻ kia như muốn nói, được tặng lễ vật chính là vinh hạnh của bọn họ. Người nhà họ Lâm đều nhìn mà choáng váng, trong lòng vừa hâm mộ lại vừa ghen ghét đến sắp phát điên.
Tần Vũ Phong ở rể ba năm, uất ức như chó, hèn mọn như kiến. Ai ngờ sau khi ly hôn với Lâm Yến Vân, anh dường như thay đổi thành một người khác, mỗi lần xuất hiện là một lần nổi bật! Đến mức nhà giàu nhất Dương Hải cũng không sánh bằng.
Một núi lễ vật với đủ loại kiểu dáng quý giá nhanh chóng thành hình. Giá trị của những lễ vật này gộp lại cũng phải hơn trăm nghìn tỷ, vượt xa giá trị của căn biệt thự Mặt Trời số một.
“Cảm ơn quý vị đã đến chúc mừng!
Chỉ có điều tôi không chuẩn bị tiệc tối, chiêu đãi không chu đáo, mong các vị rộng lòng thứ lỗi!”
Tần Vũ Phong nhẹ nhàng nói, thái độ không kiêu ngạo không xu nịnh. Dù có phải đối mặt với nhiều gia tộc đứng đầu Dương Hải như vậy nhưng ở anh vẫn tỏa ra phong thái cao ngạo, tựa như có thể đứng trên tất cả anh hùng thiên hạ. Nhưng những phú hào kia cũng không tỏ ra tức giận mà ngược lại càng thêm ân cần.
“Không sao cả! Có thể gặp gỡ anh Tần đã là vinh hạnh của chúng tôi rồi!”
“Lễ vật đã tặng rồi, chúng tôi cũng không quấy rầy nữa!”
“Sau này anh Tần nếu có yêu cầu gì thì cứ nói, tôi sẽ thực hiện hết sức mình!”
Không lâu sau, mấy trăm nhà giàu vốn đang vây quanh bên ngoài đã tấp nập lái xe rời đi. Tại cổng biệt thự chỉ còn lại Tân Vũ Phong, Lâm Kiều Như và mọi người trong nhà họ Lâm.
“Tần Vũ Phong, rốt cuộc thì anh đang làm trò gì? Sao lại khiến khách khứa nhà chúng tôi đi hết rồi?”
Lâm Yến Vân hùng hổ bước ra, hung hăng hạch hỏi.