Chương :
Một nữ võ giả trong đoàn đại biểu võ thuật Đại Hạ tên là Ngô Ngọc Vy bïu môi đi lên võ đài Lúc đi ngang qua Nhạc Linh Linh, Nhạc Linh Linh nhẹ nhàng đụng nằm tay cổ vũ cô ấy: “Ngô Ngọc Vy, cố lên nhé!”
Ngô Ngọc Vy không vui gật đầu: “Tôi sẽ cố hết sức, người Đông Hoàng đang đứng trên võ đài kia thật sự khiến người ta chỉ nhìn thôi đã cảm thấy buồn nôn rồi!”
Nhạc Linh Linh cười gượng.
Đúng là như vậy, người Đông Hoàng đang đứng trên vố đài kia mặt đơi tai chuột, vóc người thấp bé, còn hói đầu nữa Nếu chỉ có bề ngoài xấu xí thì cũng thôi, nhưng dáng vẻ của người này cũng cực kỳ hèn mọn, từ sau khi Ngô Ngọc Vy đứng lên thì con mắt của người kia giống như đã dinh vào trên người Ngô Ngọc Vy vậy, có kéo cũng không kéo xuống được Nhạc Linh Linh nhìn người này cũng cảm thấy rất buồn nôn Ngô Ngọc Vy bất đắc dĩ đi lên võ đài, vẻ mặt chán ghét.
Người Đông Hoàng đối diện còn chưa chờ trọng tài tuyên bổ bắt đầu đã dùng vẻ mặt thèm nhỏ dãi và một thứ tiếng Đại Hạ lơ lớ nói: “Này người đẹp, em tên là gì? Năm nay bao nhiêu tuổi rồi?”
Ngô Ngọc Vy gần như muốn nhổ vào người đó một cái, cô ấy nói một cách lạnh lùng: “Liên quan gì đến anh? Anh có đấu hay không?”
Người Đông Hoàng đối diện chà tay vào nhau như một con ruồi rồi phấn khởi nói: “Ôi chao, làm sao tôi nỡ đánh người đẹp như thế này được?”
Ngô Ngọc Vy dứt khoát quay đầu đi, không nhìn người Đông Hoàng hèn mọn buồn nôn này nữa.
Có vẻ như trọng tài cũng ngầm đồng ý với loại hành vi dùng ngôn ngữ quấy rối nữ võ giả Đại Hạ của võ giả Đông Hoàng, lúc này anh ta thấy Ngô Ngọc Vy không phản ứng lại người kia, không có trò hay để nhìn thì mới cười hì hì tuyên bổ: “Thi đẩu bắt đầu!”
Ngô Ngọc Vy vừa nghe đến bốn chữ thi đấu bắt đầu’ thì ngay lập tức rút ra một cây roi dài cuộn quanh hông đến “xoet” một tiếng, trong miệng quát khẽ rồi đánh về phía đối phương.
Nhưng võ giả Đông Hoàng kia lại không luống cuống chút nào cả, người này tránh thoát đòn tấn công của Ngô Ngọc Vy, trong miệng tiếp tục nói mấy câu dơ bẩn: “Người đẹp ơi, hóa ra eo của em nhỏ như thế cơ ả? Lại còn giấu đồ nữa!”
Võ giả Đông Hoàng nói mấy câu khó nghe, thậm chí còn sán đến gần Ngô Ngọc Vy rồi dúng hai cái móng lợn bóng mỡ thò đến eo của cô ấy sờ soạng.
Bên đoàn đại biểu võ thuật Đông Hoàng lập tức cười vang!
Còn đoàn đại biểu võ thuật Đại Hạ bên này lại người người siết chặt năm tay, cực kì giận dữ.
Võ giả Đông Hoàng lại sỉ nhục người bên họ như vậy!
Mà trận đấu trên võ đài vẫn tiếp tục như cũ.
Thân thể của Ngô Ngọc Vy nhảy một cái, thoát khỏi hai cái móng heo sờ vào eo cô ấy của võ giá Đông Hoàng, trong miệng cô ấy quát một câu “buồn nôn” rồi vung chân đá về phía võ giả Đông Hoàng.
Rõ ràng là thực lực của võ giả Đông Hoàng cao hơn Ngô Ngọc Vy. Đối với các đòn đánh của Ngô Ngọc Vy, anh ta cực.
kì bình tĩnh, thành thạo né tránh, thậm chí còn có thể tìm được sơ hở của Ngô Ngọc Vy để duỗi hai cái móng heo của mình ra để liên tục sờ soạng cảng chân của cô ấy!
Ngô Ngọc Vy ở trên võ đài đã tức giận đến mức sắc mặt đỏ lên, thậm chí thỉnh thoảng cô ấy còn phải lau nước mắt.
Võ giả Đông Hoàng thấy thế thì càng đắc ý.
Ngô Ngọc Vy tức giận nên các đòn tấn công càng ngày.
càng không có kết cấu, tình thế xấu cũng càng lúc càng lớn.
Cho đến sau đó, võ giả Đông Hoàng lại cực kì hung hăng càn quấy mà đè Ngô Ngọc Vy xuống sản võ đài, thân thể dính sát vào cô ấy!
Lúc này Ngô Ngọc Vy không còn để ý được võ đài hay.
không võ đài gì nữa rồi, tiếng cô ấy kêu khóc nghe cực kì sắc nhọn: “Anh thả tôi ra! AI Thả tôi ra! Tôi chịu thua, anh thả tôi ra, để tôi trở lại!”
Nhưng võ giả Đông Hoàng kia vẫn cười đùa, dán chặt lên người Ngô Ngọc Vy, ngay cả huấn luyện viên của họ cũng vui vẻ cười nhìn cảnh tượng trước mắt Nếu ngay cả chuyện này mà đoàn đại biểu võ thuật Đại Hạ cũng có thể nhịn được thì cũng không cần phải tham gia đại hội giao lưu võ thuật làm gì nữa.