Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Chương :
Trận đấu vẫn còn tiếp tục.
Chiến tích của các võ giả bên phía Đại Hạ có thể nói là vô cùng thảm hại.
Võ thuật Đại Hạ xem trọng việc học hỏi lẫn nhau, khi đạt được như vậy thì sẽ ngừng. Bởi vậy, có không ít võ giả Đại hạ đều mang tư tưởng có thể giành chiến thắng trong cuộc so tài là đủ rồi.
Nhưng võ giả Đông Hoàng lại không nghĩ như vậy.
Hầu như mỗi người Đông Hoàng đều muốn lấy mạng đối phương.
Thật ra thực lực của hai bên không chênh lệch nhiều, nhưng bên phía Đại Hạ đã quen đối xử tốt với mọi người, nên khó có thể ra chiêu hiểm trong đại hội giao lưu này.
Nhưng bên phía Đông Hoàng dường như hoàn toàn không có ý định để võ giả Đại Hạ sống mà rời khỏi nơi này. Hầu như mỗi một võ giả Đại Hạ lành lặn bước lên đài thì đều máu tươi đầm đìa được khiêng xuống.
Cảnh tượng đẫm máu không gì bằng, cũng tàn khốc không gì sánh được.
Thiền Nguyên Dung siết chặt năm tay: “Đám người này… thật ghê tởm”
Nhạc Linh Linh cũng cắn môi: “Thật đúng là không biết xấu hổ!
Chúng ta muốn giao lưu hữu nghị, nhưng bọn họ lại là đến để giết người!
“Đáng khinh! Nhưng lần thi đấu này còn chứng tỏ cho dù có thương vong, Đông Hoàng cũng đã chuẩn bị xong xuôi từ lâu rồi”
Thiền Nguyên Dung mím môi, không nói gì nữa, nhưng trong mắt tràn đầy lửa giận.
Nhưng lại không thể ra tay.
Kiểu hừng hực giận dữ, nhưng không thể ra tay như Thiền Nguyên Dung đã là tốt lắm rồi, tốt xấu gì cũng còn có dũng khí tức giận.
Còn mấy võ giả Đại Hạ, ngay cả tức giận cũng không dám.
Đơn giản là họ e sợ tình hình trên đài.
Người nào đi lên, người đó cũng máu tươi đầm đìa được khiêng xuống.
Nhạc Quốc Phong nhíu mày, gọi mọi người tập trung về phía ông ta.
€ó phúc cùng hưởng, có họa cùng chịu.
Một người đánh vào mặt Đông Hoàng, chẳng khác nào tất cả người của Đại Hạ đều làm tổn hại đến thể diện của người Đông Hoàng!
Người Đông Hoàng sao có thể giao lưu hữu nghị với bọn họ?
Còn bên phía bọn họ lại vẫn cứ ra tay nể mặt trên lôi đài.
Lúc này, Nhạc Linh Linh mới nói rằng.
“Bố, chiến tích của chúng ta thật sự quá khó coi, đến bây giờ vẫn không có người thăng cấp, gần như đều bị đánh tan tác…”
“Bên phía Đông Hoàng đã mười mấy người thăng cấp, nếu cứ tiếp tục với đà này, đội chúng ta phải đánh thế nào?”
Nhạc Quốc Phong cũng thở dài: “Bố biết… haiz. Việc này cũng không có cách nào khác, dù sao…”
Tân Vũ Phong do dự một chút, cuối cùng vẫn lựa chọn lên tiếng.
Anh biết, người Đông Hoàng hiện giờ không có thiện chí với đoàn đại biểu võ thuật Đại Hạ của bọn họ, và còn có mối quan hệ không thể tháo gỡ đối với anh.
Nhưng ngay lúc đó, Tân Vũ Phong lại không thể bỏ mặc Đông Hoàng đối xử như vậy với đoàn đại biểu võ thuật Đại Hạ.
Nghĩ đến đây, Tân Vũ Phong an ủi nói: “Yên tâm đi, cho dù bên phía Đại Hạ chỉ có một mình tôi thăng cấp, bọn họ cũng không phải là đối thủ của tôi”
Vừa dứt lời, toàn bộ người của đoàn đại biểu võ thuật Đại Hạ đều biến sắc.