Chương : Phạm phải tội lớn tày trời
Nếu như nói Hàn Canh là diều hâu, vậy thì giờ phút này Tần Vũ Phong chính là một con đại bàng đang lên cao vạn dặm như diều gặp gió.
Trong khi hai người giao đấu, gió lớn gào thét, xé rách không gian.
“Rắc rắc!”
Tần Vũ Phong hung hăng túm lấy cánh tay trái của Hàn Canh, đột nhiên béo một cái, màu máu đỏ tươi phun ra như suối.
“Aaa”
Hàn Canh kêu lên thảm thiết, giọng nói lạc cả đi, trong lòng nổi lên sóng gió, kinh hãi và tuyệt vọng muốn chết.
Đây chính là thực lực của cường giả tông sư sao?
Thật là đáng sợi Sức mạnh này mình tuyệt đối không thể ngăn cản nổi.
Trước khi tới, Hàn Canh tràn đầy lòng tin, muốn báo thù thay Kiều Thiên Dã, ai ngờ bây giờ lại đá phải tấm sắt cứng như thế này.
Nếu biết trước là như thế, thì cho dù anh ta có được mười lá gan, cũng không dám đến gây sự với Tần Vũ Phong.
“Anh ơi, là tôi có mắt không tròng, không nhìn thấy Thái Sơn, xin anh hãy giơ cao đánh khẽ, thả cho tôi một con đường sống!” Hàn Canh đau khổ cầu xin tha thứ.
Trước sự chênh lệch tuyệt đối giữa thực lực của hai người, anh ta giống như con cá nằm trên thớt, không có chút sức chống cự nào.
“Nói! Kiều Như ở đâu?” Giọng điệu vội vàng của Tần Vũ Phong để lộ ra sự sốt ruột trong lòng anh.
“Ở một hội trường dưới mặt đất, trong một ngôi nhà ở ngoại ô!” Hàn Canh run rẩy nói.
“Hội trường dưới mặt đất? Sao lại ở nơi đó?”
Tần Vũ Phong nhíu mày, hơi cảm thấy bất ngờ.
“Cậu Kiều bị anh đánh cho tàn phế, gần như không thể làm người được nữa! Cho nên chú ấy mới ghi hận trong lòng, bắt Lâm Kiều Như đi, còn mời thêm rất nhiều các cậu chủ khác của Dương Hải tới…”
Hàn Canh không dám giấu diếm bất cứ điều gì, nói ra hết toàn bộ kế hoạch của Kiều Thiên Dã.
“Chán sống rồi!” Hai mắt Tần Vũ Phong đỏ lừ, lửa giận ngút trời.
Trong vòng vài trăm mét trong quảng trường, sát khí bốc cao tận trời, dường như mây đang bay trên trời cũng bị tách ra, những cây đại thụ xung quanh cũng bị ép cong xuống.
Hàn Canh run lẩy bẩy, rùng mình, bị dọa cho sợ đến mức ngay cả thở mạnh cũng không dám.
Người bình thường đã tức giận, kẻ địch cũng phải trả giá bằng máu.
Còn tông sư giận dữ, thì thiên hạ phải sợ hãi!
Cho dù nhà họ Kiều có là chúa tể của các thế lực ngầm ở Dương Hải, thế nhưng cũng không thể nào chống lại được một vị võ đạo tông sư đâu!
“Nếu Kiều Như có bất kì một chỗ nào bị thương, tao sẽ giết sạch cả nhà họ Kiều, chó gà cũng không tha!”
Tần Vũ Phong cắn răng, lập một lời thể khát máu.
Lần này, hành động của Kiều Thiên Dã đã đụng vào ranh giới cuối cùng của Tần Vũ Phong, tội nặng không thể tha!
“Những… Những thứ tôi biết đều đã nói hết cho anh rồi, bây giờ anh có thể thả tôi đi được không?” Hàn Canh cẩn thận từng chút một hỏi.
“Tao nói là tao sẽ thả mày đi lúc nào hả?” Tần Vũ Phong lạnh lùng hỏi.
Cái gì?
Hàn Canh giật mình, vô thức sinh ra một dự cảm bất thường, dường như là đang bị thần chết để mắt tới.
“Không được!”
Anh ta dùng hết tất cả sức lực, điên cuồng chạy đi.
“Vvù”