Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Chương
Trước mắt, Tân Vũ Phong mang theo hộp Đỉnh Cửu Châu, trở lại khách sạn.
Hán Đại ở trong phòng Tân Vũ Phong, đã cung kính chờ đợi đã lâu.
Nghe thấy tiếng mở cửa phòng, Hán Đại lập tức vội vã đứng dậy.
“Thiên Vũ đại nhân!”
Tân Vũ Phong mở cửa, thản nhiên gật đầu với Hán Đại.
Lúc này cả người anh đều là mùi máu tanh chưa bay hết, trên quần áo cũng lờ mờ dính máu tươi không biết là của ai, Hán Đại theo bản năng thấy hơi căng thẳng.
“Thiên Vũ đại nhân, trên người anh…”
Tân Vũ Phong đương nhiên biết Hán Đại đang chỉ thứ gì, chỉ hơi cúi đầu nhìn chính mình, sau đó ngước mắt nhìn Hán Đại nói: “Không phải của tôi”
Hán Đại ngập ngừng, lúc này mới yên tâm.
“Thiên Vũ đại nhân, anh mang Đỉnh Cửu Châu về chưa? Có cần nghỉ ngơi chút không?” Hán Đại nói.
Tân Vũ Phong gật gật đầu, tiện tay đặt Đỉnh Cửu Châu lên bàn, dặn dò Hán Đại chú ý kỹ, sau đó bước vào trong phòng tắm, rửa sạch mùi máu tanh trên người mình.
Còn lại một mình Hán Đại ngơ ngác nhìn Đỉnh Cửu Châu thật lâu.
Thiên Vũ đại nhân lại tùy tiện giao Đỉnh Cửu Châu cho anh ta trông giữ như vậy?
“Trong phút chốc, Hán Đại có hơi dở khóc dở cười.
Vật có giá trị liên thành như vậy… không, bảo bối có giá trị ngang với tài sản của một nước cứ đặt trước mặt anh ta, lẽ nào không sợ anh ta động lòng trộm mất sao?
Hán Đại bất lực cốc đầu mình.
Có lẽ là Thiên Vũ đại nhân không có chút đề phòng nào.
Đương nhiên, nghĩ thử là biết, Thiên Vũ đại nhân không có lòng đề phòng, đó là chuyện hoàn toàn không thể.
Chỉ có thể chứng minh một điều, Thiên Vũ đại nhân vô cùng tín nhiệm anh ta.
Sau khi nhận ra được điều này, Hán Đại lại giống như hơi cảm động, hốc mắt cay cay.
Lúc đầu, anh ta chỉ giết một tốp giặc Oa có ý xấu mạo phạm của Đông Hoàng, đã bị hoàng thất Đại Hạ đuổi thẳng đến cơ quan Đông Hoàng.
Nếu không phải công lực anh ta dũng mãnh, lại có đàn anh và bạn đồng sự giúp đỡ, gắng gượng đứng vững đôi chân, người Đông Hoàng đối xử với anh ta thế nào, không cần nói cũng biết.
Có thể nói, Hán Đại cũng bị người Đại Hạ vứt bỏ.
Giống như Thiên Vũ đại nhân bị cách chức khi đó.
Không cần nhắc đến hoàn cảnh ai thê thảm hơn ai, một người bị sắp xếp đến hang ổ của địch, một người mất đi thân phận Thiên Vũ đại nhân, hành động của kẻ thù phía sau sẽ thế nào, có thể tưởng tượng được.
Hán Đại không ngờ, lúc bản thân bán mạng ở Đại Hạ, cũng không có được sự tín nhiệm, bây giờ chỉ là thời gian chung sống ngắn ngủi với Thiên Vũ đại nhân mà đã được tín nhiệm như vậy.
Chuyện trông giữ Đỉnh Cửu Châu này, chắc chắn không phải chuyện đùa.
Tân Vũ Phong nghe xong lời này của Hán Đại, dứt khoát ngồi chỉnh †ề trước mặt Hán Đại, cười như không cười nhìn anh ta.
“Cậu hy vọng tôi xử lý thế nào?”
Miệng Hán Đại mấp máy, phút chốc không dám trả Tân Vũ Phong cũng ngừng một lát, sau đó chậm rãi n‹ hạ cuộc Cái này nói trắng ra, thật ra là thứ thuộc về Đại Hạ.”
“Nếu cậu có mong muốn mãnh liệt, có thể trả lại món đồ này cho.
Đại Hạ…”