Chương
Nếu như nói vừa rồi, trên người Công Tôn Vũ còn có thể mơ hồ cảm nhận được hơi thở của cao thủ, làm người khác phải chú ý đến thì hiện tại cảm giác về sự tồn tại của Công Tôn Vũ lập tức trở nên cực kỳ thấp.
Nếu không nhìn thấy trước thì hoàn toàn không biết bên cạnh người mình còn có một người khác.
Đương nhiên là càng không thể cảm nhận được có người nào đó đã đột nhiên biến mất.
Công Tôn Vũ nhanh chóng rời khỏi tâm mắt của Tân Vũ Phong.
Chỉ trong chốc lát sau, có một tiếng kêu lớn đột nhiên được truyền đến từ phía chân trời.
Ngay sau đó, từ xa một chấm trắng dần dần xuất hiện trong tầm nhìn của mọi người.
Tân Vũ Phong tập trung nhìn, không biết Công Tôn Vũ đã tháo mặt nạ ra và đứng trên tiên hạc từ khi nào. So với người được gọi là đứng thứ tư trong bảng Thiên Kiêu là Tùy Tịch của Thiên Vũ Môn thì anh ta có hơi thở của thần tiên hơn.
“Trời ơi, đây không phải là đại sư huynh Công Tôn Vũ của Long Hổ Sơn sao?”
“Đúng vậy, các người mau nhìn xem, là Công Tôn Vũ”
“Thật kỳ lạ, với tuổi của Công Tôn Vũ… mà tham gia đại hội tỷ thí võ công của thế hệ trẻ, có phải là không thích hợp không?”
“Đúng vậy, sao lần này Long Hổ Sơn cũng phái Công Tôn Vũ đến đây vậy?”
Sau đó, khi mọi người đặt câu hỏi về sự xuất hiện của Công Tôn Vũ, các cuộc bàn tán lại diễn ra một cách sôi nổi.
Tiếng kêu trong trẻo của con hạc ở phía xa đã được truyền đến một lần nữa.
Hóa ra, ngoài Công Tôn Vũ ra, phía sau còn có một đội tiên hạc.
Đứng trên mỗi một con hạc tiên đều là một đệ tử của Long Hổ Sơn.
Trông cứ giống như một đoàn tiên xuất hành, đúng là làm cho người ta không thể không cảm thấy có chút chấn động.
Tân Vũ Phong nhíu mày.
Người dẫn đầu trông thật đáng ghét.
Lúc này mọi người mới dừng việc nghỉ ngờ về sự xuất hiện của Công Tôn Vũ.
Công Tôn Vũ chỉ là đại sư huynh đến cổ vũ cho các sư đệ của mình, những gương mặt trẻ trung non nớt phía sau mới là đệ tử chân chính được Long Hổ Sơn phái đi để tham chiến trong đại hội tỷ thí võ công.
“Có thấy người đứng thứ mười sáu trong bảng Thiên Kiêu, Lâm Tiêu Đạt khôn “Đứng thứ mười bảy trong bảng Thiên Kiêu, Trúc Thanh Vũ…”
Mọi người cùng liệt kê từng đệ tử mà Long Hổ Sơn phái đi.
“Đúng là phải nói, tình hình gần đây của Long Hổ Sơn thực sự là rất mạnh. Những đệ tử mới có thể lọt vào năm mươi vị trí đầu tiên trong bảng Thiên Kiêu cũng phải có ít nhất là bảy tám người.”
“Không, cũng may lần này bọn họ chỉ phái đi hai người. Nếu không, chẳng phải cả mười vị trí đầu đều sẽ là của bọn họ..”
“Các môn phái khác không phải cũng cử đến mấy cái tên trong bảng Thiên Kiêu..”
Trong một khoảng thời gian ngắn, mọi người vì sự xuất hiện của Long Hổ Sơn mà bàn tán một cách rất sôi nối.
Mọi người đều cảm thấy rất ngạc nhiên.
Thực sự có rất nhiều thiên tài từ các phe phái khác nhau xuất hiện.
Về cơ bản thì trong một trăm người đứng trong bảng Thiên Kiêu thì cũng phải có tới sáu mươi người đến đây.
Có thể nói đây là một cuộc tụ họp của Thiên Kiêu.