Chương
Người bắt đầu cuộc giao dịch gật đầu, vẻ mặt cợt nhả: “Cố Khánh, đại sư tỷ của Mộng Trạch Môn cùng với đại sư huynh Vạn Kiếm Tông đánh cược Tần Vũ Phong sẽ thắng!” Hai hàm răng trắng đều của Cổ Khánh cắn chặt môi, thật sự cô ta cũng không có tin tưởng trăm phần trăm rằng Tần Vũ Phong chắc chắn sẽ thắng.
Nhưng chỉ là Cổ Khánh không thể chịu đựng được.
Không thể chịu được sự sỉ nhục của đám người này đối với Tần Vũ Phong. Bọn họ thực sự đã mở một cuộc cá cược rằng cuối cùng Tần Vũ Phong sẽ thua Tả Thanh Phùng trong vòng mấy chiêu.
Người khác thì không biết, nhưng Cổ Khánh thì biết, biết công lực của Tần Vũ Phong dũng mãnh đến nhường nào.
Dù sao trước đó khi cả đám người đang lên núi, nếu không phải Tần Vũ Phong phá vỡ cơ quan của tảng đá thì bọn họ không thể nào lên núi, hoàn toàn không có cơ hội đứng ở chỗ này.
Công lực của Tần Vũ Phong hoàn toàn không thể xem nhẹ.
Cho dù có thể không phải là đối thủ của Tả Thanh Phùng nhưng chắc chắn nhóm người này cũng không thể tùy tiện xúc phạm được.
Cổ Khánh thật thận trọng né tránh sự náo động do cô ta gây ra, lặng lẽ đi đến bên cạnh đại sư tỷ Mộng Trạch Môn. “Ờ, sư tỷ Lộc Thu Nương” Cổ Khánh rất cẩn thận lên tiếng. “Chị cũng cảm thấy Tần Vũ Phong sẽ thắng sao?” Lộc Thu Nương nghe thấy Cố Khánh nói, cười cười với Cố Khánh.
Lộc Thu Nương dịu dàng nói: “Thật ra tôi cũng không chắc chắn về chuyện này, nhưng mà Kiếm Trần tin tưởng anh ta nên tôi cũng đành phải tin tưởng anh ta.
Cổ Khánh ngẩn người, ánh mắt vô thức nhìn về phía Kiếm Trần.
Kiếm Trần mím chặt môi, khuôn mặt căng thẳng nhìn Tần Vũ Phong chằm chằm không chớp mắt.
Trò chơi đánh cuộc ồn ào dưới sàn đấu đã sớm kết thúc, một lần nữa yên tĩnh trở lại. Mọi người bắt đầu nhìn lại về phía sàn đấu một lần nữa.
Tần Vũ Phong đối mặt với sự châm biếm của mọi người, đều không có bất kỳ phản ứng nào, kể cả trò đánh cuộc ầm ĩ này.
Trong lòng Tần Vũ Phong biết rõ rằng anh không đưa ra muốn quyết định sống chết, thật sự không phải bởi vì anh sợ Tả Thanh Phùng.
Mà là bởi vì…
Anh không muốn giết Tả Thanh Phùng.
Dẫu sao, bản thân Tả Thanh Phùng là người kế thừa La Phù Sơn, đồng thời cũng là đại sư huynh của La Phù Sơn nên rất có tiếng nói.
Nếu giết Tả Thanh Phùng thật, sau đó chắc chắn sẽ là đại diện cho một đống rắc rối.
Trước tiên mình cứ nói là không quyết định sống chết, cũng là để tránh khi Tả Thanh Phùng ra tay chém giết anh, anh vì để bảo vệ mình nên mới giết Tả Thanh Phùng. Đương nhiên, cũng không chắc chắn được rằng tự bảo vệ mình thì sẽ phải giết Tả Thanh Phùng.
Chỉ cần là con người, đều có phần nóng nảy, kể cả Tần
Vũ Phong cũng không thể ngoại lệ.
Đến lúc đó, Tần Vũ Phong thật sự nóng nảy, nói không chừng thật sự muốn giết Tả Thanh Phùng, sơ sẩy một chút lại khiến bản thân mình gặp phải một mở rắc rối lớn.
Tần Vũ Phong chỉ muốn biết tung tích mẹ của mình, tuyệt đối không muốn gây thêm rắc rối.
Mà suy nghĩ của Tần Vũ Phong, chẳng qua chỉ trong chốc lát.
Dưới con mắt của mọi người, trận chiến này rất nhanh đã phải bắt đầu rồi.
Thần Hổ Thủ bên người Tả Thanh Phùng không ngừng phát ra tiếng hét, bàn chân to lớn ở phía trước không ngừng cào cào mặt đất, dường như sẵn sàng tấn công bất cứ lúc nào. Cuối cùng, có lệnh của Tam trưởng lão, trận chiến này đã chính thức bắt đầu.
Thật sự có thể nói là ngang sức ngang tài.
Mặc kệ trong lòng mọi người nghĩ như thế nào thì chuyện đấu hổ thật sự có tồn tại.
Ngay khi tiếng còi trận đấu vang lên, thân hình khổng lồ tựa như ngọn đồi của Thần Hổ Thủ, bỗng nhiên lập tức nhô lên và lao về phía của Tần Vũ Phong.
Thân hình khổng lồ của Thần Hổ Thủ lại có thể bay hơn mười mét trên bầu trời một cách nhẹ nhàng uyển chuyển như vậy!
Cơ thể vạm vỡ và to lớn đó gần như che khuất cả bầu trời, trong nháy mắt một cái bóng khổng lồ đã trở thành một cái bóng to lớn bao phủ hầu hết sàn đấu! Bao gồm cả bóng dáng của Tần Vũ Phong cũng bị bao phủ ở trong đó!
Hình dáng Thần Hổ Thủ giống như một ngọn đồi đang đè xuống, bao phủ lấy toàn thân Tần Vũ Phong thành một mång tối.