Chương
Trong số đó có một điều kiện vô cùng hà khắc.
Chính là mặc dù chưởng môn tạm thời bảo đảm tam hồn thất phách của Lâm Kiều Như, nhưng chỉ có thời gian một năm.
Thời gian một năm trôi đi, tam hồn thất phách của Lâm Kiều Như cũng sẽ không chấp nhận sự quản lý của chưởng môn, sẽ trực tiếp biến mất vào trong trời đất, đến cả luân hồi cũng không thể vào
Vì vậy nổi, Tần Vũ Phong nhất định phải tìm được ba thứ báo vật này trong vòng một năm.
Nhưng Chí Bảo Ma Môn nói muốn lấy, là có thể lấy được sao?
Đã nhiều năm như vậy, thực lực của Ma Môn đều ngang tài ngang sức với Ẩn Môn Môn Phái. Mặc dù người của Ma Môn kế ra còn không bằng một nửa của Ẩn Môn Môn Phái.
Nhưng thực lực của bản thân mỗi người trong Ma Môn cũng rất mạnh mẽ, suy cho cùng bọn họ tu luyện không phải là cái công pháp chính đạo gì đều là đi lối tắt, có thể trong thời gian rất ngắn làm thực lực của mình tăng lên tới một cảnh giới tương đối cao, cao thủ bậc thầy trong đó số lượng tuyệt đối không ít.
Chẳng hạn như nhân vật cấp bậc trưởng lão bình thường trong Ẩn Môn Môn Phái, chỉ sợ cũng chỉ có thể miễn cưỡng đánh ngang tay với cao thủ trung đẳng của Ma Môn.
Hơn nữa, tung tích người trong Ma Môn từ trước đến giờ đều là một bí ẩn.
Ba vật Chí Bảo Ma Môn này đã xuất hiện hơn ngàn năm trước đây, chuyện cho tới bây giờ trừ nơi sách Địa Hồn rơi xuống, còn lại hai vật không biết đã lưu lạc rơi vào trong tay ai.
Cho dù là muốn xác nhận hai Chí Bảo Ma Môn khác rốt cuộc ở nơi nào, sợ rằng chỉ là mò kim đáy biển mà thôi.
Chưởng môn thở dài nói với Tần Vũ Phong: “Môn đồ Ma Môn đông đảo, thực lực của chúng cũng rất ghê gớm, mặc dù cậu đã biết nơi sách Địa Hồn rơi xuống, thì trước khi đối mặt với Ma Quân Cửu U chỉ sợ cũng phải đối mặt hơn trăm cao thủ ‘Phong Đô.”
Tân Vũ Phong mấp máy môi.
Thực lực Ma Môn trong miệng chưởng môn nói đến đúng là cực kỳ kinh người.
Thậm chí ngay cả anh cũng không thoát khỏi tình trạng tim đập nhanh khi nhắc tới nó.
Nhân vật cấp bậc trưởng lão trong Ẩn Môn Môn Phái, ở Ma Môn lại chỉ có thể đánh ngang tay với võ giả trung đẳng
Thật sự là thử nghĩ đến liền kinh hãi không thôi. Nhưng Tần Vũ Phong vẫn như cũ không sợ hãi.
Bởi vì, nếu như có thể đổi lại một cơ hội sống cho Lâm Kiều Như, cho dù là bỏ mạng đánh đổi Tần Vũ Phong cũng không tiếc!
Huống chi, tuyệt đối không phải là Tần Vũ Phong chỉ có một mình!
Sau lưng Tần Vũ Phong còn có trăm vạn kỵ binh Tiger Ben, còn có tám trăm tinh nhuệ doanh trại Thần Sách, còn có mười hai vệ trung thiết huyết ở phía sau anh!
Tần Vũ Phong gật đầu: “Không sao cả!”
“Chỉ cần có thể cứu được Lâm Kiều Như, cho dù là đầm rồng hang hổ tôi cũng sẽ xông vào đó!”
Tần Vũ Phong dừng một chút rồi tiếp tục nói. Trước đó, Tần Vũ Phong cũng đã làm sáng tỏ thân phận chiến thần Thiên Vũ của bản thân với trưởng lão La Phủ Sơn.
Huống chi lúc nói ra mình là con trai Thượng Quan Uyển Nhi, trưởng lão La Phù Sơn liền nhận ra thân phận của anh.
Tần Vũ Phong nói: “Chưởng môn, ông đừng quên tôi từng là chiến thần Thiên Vũ, tôi cũng không phải một thân một mình đi chiến đấu.
Sắc mặt chưởng môn không khỏi toát ra mấy phần lo lắng nổi: “Tôi tất nhiên biết cậu là chiến thần Thiên Vũ, chẳng qua bây giờ cậu đã bị hoàng đế Đại Hạ cách chức, còn có thể ”
Tần Vũ Phong cong môi cười một tiếng, trong lòng có chút kiêu ngạo. “Chưởng môn ông có điều không biết, lần này bạn đồng hành của tôi trừ Công Tôn Vũ, người còn lại là anh em ở biên giới phía bắc doanh trại Thần Sách của tôi!”
Chưởng môn ngẩn ra.
Ông rõ ràng không nghĩ tới, mặc dù Tần Vũ Phong thân là chiến thần Thiên Vũ tiền nhiệm, nhưng vẫn như cũ có quyền lực lớn như thế.