Chương
Ma Quân Cửu U lại không hề kiêng kị thấy máu trong sinh nhật của mình, mà còn vô cùng mong đợi
Nhìn thấy cảnh tượng như thế này, cho dù là người có kiến thức rộng và tính cách bình tĩnh như Tần Vũ Phong cũng không nhịn được mà nhíu mày.
Nếu như Ma Quân Cửu U này đã thích hóng chuyện như vậy, vậy thì mình ngại gì mà không cho ông ta xem cho thỏa mãn.
Tần Vũ Phong rất bình tĩnh, hoàn toàn khác biệt với Quỷ Vương Huyền Viêm ở trước mặt.
Quỷ Vương Huyền Viêm đã tức đến nỗi hai mắt đỏ au,
Lúc nhìn thấy Ma Quân Cửu U xây bức tường chắn đó lên thì sắc mặt liền trở nên tàn bạo.
“Thằng nhóc, hôm nay mày sẽ không thể chạy thoát đâu!”
“Nếu đã dám làm con trai Quỷ Vương tao bị thương, vậy thì hôm nay mày sẽ phải trả giá!”
“Tao sẽ hành hạ mày đến chết ngay trước mặt mọi người, làm cho mày chết một cách không yên ổn!” Đối diện với sự uy hiếp của Quỷ Vương Huyền Viêm,
Tần Vũ Phong không những không sợ hãi mà còn lành lùng nhún vai một cái, bộ dạng như là chả quan tâm lắm.
“Được thôi, vậy thì xem xem rốt cuộc hôm nay Tiểu Quỷ Vương kia sẽ biết thành cô nhi, hay là tôi bị ông hành hạ đến chết.
Trong lời nói của Tần Vũ Phong tràn đầy sự khiêu khích.
Quả nhiên, Quỷ Vương Huyền Viêm càng tức giận hơn, lửa giận bốc lên giống như là đã hóa thành một vật thể có thật, có thể thiêu cháy hết mọi thứ.
“Mày thực sự là ăn gan hùm mật gấu rồi!”
“Ngũ đại Quỷ Vương của bọn tao là thứ mà mày có thể xem thường sao?”
Tần Vũ Phong vốn muốn nói, tôi không chỉ nói mỗi Ngũ đại Quỷ Vương các người, tôi đang nói toàn bộ mấy người ở đây đều là rác rưởi.
Nhưng Tần Vũ Phong do dự một chút, dù sao thì anh vẫn chưa biết được chỗ của đèn Thiên Hồn với tháp Nhân Hồn, lỡ như giờ mà làm cho mọi người tức giận thì sẽ rất khó xử.
Vì vậy nên Tần Vũ Phong ho nhẹ một tiếng: “Tôi không xem thường Ngũ đại Quỷ Vương, tôi đang nói ông, chỉ mình Quỷ Vương Huyền Viêm là rác rưởi.”
Quỷ Vương Huyền Viêm nghe thấy vậy liền trở nên u ám.
Việc này còn kinh khủng hơn mà việc Tần Vũ Phong khinh thường Ngũ đại Quỷ Vương.
Hoặc là nói càng mang tính khiêu khích hơn.
Quỷ Vương Huyền Viêm nghĩ như vậy, sau đó ngẩng đầu lên, trong đôi mắt tràn đầy sự tức giận mà nói: “Mày dám!”
“Tao phải giết mày!”
“Đúng, bố, giết nó đi.”
Lúc này Tiểu Quỷ Vương Huyền Tấn cũng đứng bên mà cổ vũ, giống như là có Quỷ Vương Huyền Viêm ở đây thì cậu ta không còn sợ trời cũng không sợ đất nữa.
“Bố, móc mắt thằng nhóc đó đi, để cho con chơi mấy hôm!”
Tiểu Quỷ Vương cứ nói, càng nói lại càng phấn khích, cứ như đã lấy được mắt của Tu La làm đồ chơi vậy.
Trong chốc lát, mọi người ở bên dưới bắt đầu bàn tán xôn xao.
“Chậc chậc… Tiểu Quỷ Vương này, chỉ còn một tay nữa mà vẫn dám la hét.
“Đừng có nói như thế, dù sao bố người ta cũng đang ở đây mà!”
“Ha ha ha ha…”
“Nếu như tôi là Tiểu Quỷ Vương thì chắc tôi sớm đã mất mặt mà tìm một cái lỗ, sau đó chui xuống trốn rồi.”
“Đúng đấy, còn sợ mình chưa mất mặt đủ hay sao?”
Tay cũng đã tàn phế rồi thì làm sao mà chơi được mắt của người ta nữa.
“Thực sự là buồn cười chết tôi mà.”
“Đúng thế đấy…”
Mọi người đều hiển thị rõ sự bất mãn tích tụ từ lâu với Tiểu Quỷ Vương này, lập tức khiển trách Tiểu Quỷ Vương.
Giọng nói này có nhỏ đi nữa, nhưng nhiều người cũng nói vào một lúc thì được nhiên Tiểu Quỷ Vương cũng có thể nghe thấy được.