Chương
Cái thằng nhóc chính tà song tu này, mặc dù có rất nhiều công pháp, chiêu thức quái dị, thậm chí có thể nói là cực kỳ khắc chế công pháp ma đạo.
Nhưng không sao, ông ta có Sách Địa Hồn mà. Hơn nữa, chẳng lẽ thằng nhóc này, không mạnh bằng ông ta, chẳng qua chỉ là nhiều chiêu thức công pháp hơn một chút mà thôi, chẳng lẽ còn có thể dùng một cú đánh chết ông ta hay sao?!
Ông ta chắc chắn sẽ có cơ hội.
Ma Quân Cửu U nghĩ đến đây, lòng tự tin không kìm được mà dâng cao “Thôi Tâm Ma Ấn!”
Bằng nhiên hai tay của Ma Quân Cửu U dựng trước ngực mình, mười ngón tay bắt đầu điên cuồng vẽ ra kết ẩn, nhanh đến mức gần như sắp hóa thành tàn ảnh!
Bóng dáng của ông ta dần dần xuất hiện trên không trung, tiếp sau đó, đôi mắt bắt đầu trợn trắng, cơ thể run lên bần bật, xung quanh nổi lên trận gió lớn không biết từ đầu đến, khiến cho áo choàng màu đen trên người Ma Quân Cửu U bay lên phần phật.
Lúc này, cả người của Ma Quân Cửu U nhìn vô cùng đáng sợ.
Miệng của ông ta không ngừng lẩm bẩm, khắp cơ thể của ông ta hiện lên những chữ Rune vô cùng kỳ lạ, điên cuồng di chuyển quanh cơ thể của ông ta.
Ngay sau đó, cuối cùng chữ Rune cũng ngừng chuyển động, tất cả đều tụ tập vào đầu ngón tay của Ma Quân Cửu U.
Chỉ nghe thấy ông ta hồ lên một tiếng, trong phút chốc chữ Rune trong tay phóng to trong không trung, cuối cùng ép về phía Tu La
Lúc này Tần Vũ Phong cũng cảm thấy hơi kiêng dè, liền nhún đầu gối, tránh được một lần tấn công.
Một tiếng động ầm ầm vang lên.
Tân Vũ Phong quay đầu lại nhìn, chỗ vừa rồi mình đứng, đã có một cái hố sâu.
Sức mạnh từ chiêu thức vừa rồi của Ma Quân Cửu U, có thể tưởng tượng được. Dù sao thì nói cho cùng, Ma Quân Cửu U cũng là một trong những Ma Quân của Ma Môn, sức mạnh không thể xem thường.
Nếu không phải Tần Vũ Phong tu luyện công pháp chính đạo thuần túy, cực kỳ khắc chế tà ma ngoại đạo trong những Ma Môn này, thì chưa chắc là Tần Vũ Phong có thể chống đỡ đến bây giờ!
Nhưng mà, cũng đã đến lúc Tần Vũ Phong nên đánh trả rồi! Tần Vũ Phong cười lạnh, bỗng nhiên tay năm thành quyền, đưa đến trước người mình.
Tốc độ mà Tần Vũ Phong đánh ra không phải quá nhanh.
Thậm chí có thể nói là không hề có trình tự, chỉ đơn giản là vươn tay, nắm chặt nắm đấm, đánh về phía trước mà thôi.
Nhưng mà, nhìn thì có vẻ như chỉ là một cú đấm bình thường.
Cùng với nắm đấm nắm chặt của Tần Vũ Phong, đột nhiên khí thế xung quanh cơ thể của Tần Vũ Phong thay đối!
Cái khí thế này, hầu như không có ai có thể diễn tả được.
Tựa như trong phút chốc trời đất núi non đều phải màu, muôn vàn con sóng chuyển động cũng khuất phục dưới cú đấm này, chim trên núi cao vì nó mà hót lên, mặt trời mọc và lặn cũng khó mà che khuất được.
Giữa trời đất, dường như chỉ còn lại một cú đấm này! “Sông núi cao lớn tận trời xanh!”
Hơi thở của núi non không ngừng tuôn ra.
“Biển rộng bao la nước mênh mông!” Sóng biển dạt dào, tựa như đang ở trong đó.
“Đế Vương oai nguy huy hoàng!” Khí thế bá đạo của Đế Vương, tất cả đều tụ lại trong cơ thể này!
Mỗi khi Tần Vũ Phong lớn tiếng ngâm một câu, đều tương ứng với một quyền ý cổ xưa khác nhau, chồng chất lên cơ thể. Trời đất mênh mông, núi non bát ngát, sóng biển cuộn trào, uy nghiêm của khí chất hoàng quyền cao quý, một thân cô độc!
Chỉ trong nháy mắt, Ma Quân Cửu U vô cùng hoảng sợ “Cậu, cậu là ai!”
“Tại sao trên người cậu lại có lớp bảo vệ của hoàng thất uy nghiêm?”
“Chẳng lẽ, chẳng lẽ cậu vốn dĩ không phải người ở trong Ma Môn của bọn tôi sao?”