Chương
Dưới ánh mắt chăm chú của mọi người, Tần Vũ Phong và Lâm Kiều Như bước xuống xe.
“Hả? Cô gái kia là ai?”
“Thật sự là quá đẹp, là nàng tiên trong truyện cổ tích sao?”
Vô số ánh mắt của khách khứa đều nhìn chằm chằm vào Lâm Kiều Như, giật mình sửng sốt. Hôm nay, Lâm Kiều Như cũng không chú ý đến trang phục, trên người chỉ mặc quần áo bình thường.
Nhưng vẻ đẹp của cô, vẻ đẹp tự nhiên khó ai có thể bỏ qua đượ!
c Mỗi một cái nhíu mày, nụ cười, cử chỉ, tất cả đều bộc lộ ra vẻ đẹp tự nhiên.
Nếu như Lâm Yến Vân là một bông hồng kiều diễm, có sức quyến rũ mê hoặc toát ra từ xương cốt.
Vậy thì Lâm Kiều Như chính là hoa sen trắng trên dãy núi Thiên Sơn, tao nhã và thánh khiết, âm thầm toát hương thơm.
Ngược lại, Tần Vũ Phong ở bên cạnh lại rất bình thường.
Nhưng ngay sau đó, đã có người nhận ra anh.
“Người trẻ tuổi kia không phải là con rể vô dụng của nhà họ Lâm sao?”
“Tôi nhớ ra rồi, trước đây Lâm Yến Vân kết hôn với anh ta và trở thành trò cười của toàn thành phố Dương Hải, bọn họ mới ly hôn cách đây không lâu!”
“Thật sự không ngờ… Cậu Hàng lại thích một người đã từng có gia đình!”
“Chỉ là một con đĩ, tại sao lại ở có thể ở bên cạnh cậu Hàng!”
Trong lòng tất cả các cô gái đều tràn ngập sự phẫn nộ, nhìn Lâm Yến Vân với ánh mắt thù địch.
Nghe được những lời này, hai má Lâm Yến Vân nóng bừng, đau đớn, giống như bị một roi quất vào mặt. Ba năm qua, bởi vì gả cho một tên rác rưởi, cô ta đã phải chịu vô số nhục nhã Nhưng bây giờ, cô ta đã tìm được chỗ dựa vững chắc là Hạng Hồng Vũ rồi!
Cô ta sẽ trả lại gấp đôi tất cả sự sỉ nhục mà mình từng hứng chịu!
Trước cổng biệt thự Lâm Kiều Như vô thức rụt cổ lại, tay chân luống cuống khi nhìn thấy một tràng diện lớn như vậy.
“Kiều Như, đừng sợ! Cho dù phía trước là núi đao biển lửa thì anh cũng sẽ bảo vệ em!”
Tần Vũ Phong nắm tay cô, sải bước vào biệt thự của Hạng Hồng Vũ.
Vô số ánh mắt rơi vào hai người bọn họ.
Lúc này, Hạng Hồng Vũ cũng ôm lấy vòng eo thon thả của Lâm Yến Vân, tiến lên chào hỏi.
Hạng Hồng Vũ hất cằm lên, vẻ mặt kiêu ngạo, nói: “Tần Vũ Phong, Lâm Kiều Như, hôm nay gọi hai người tới đây là có hai việc!”
“Thứ nhất, hãy dọn ra khỏi biệt thự Star River, nơi cao quý như vậy, không phải nơi mà hai người có thể ở!”
“Thứ hai, hai người cùng nhau quỳ xuống, dập đầu nhận sai với Yến Vân, cho đến khi Yến Vân cảm thấy hài lòng mới thôi!”
Cực kỳ bá đạo!
Hạng Hồng Vũ vẫn kiêu ngạo trước sau như một.
“Hu!”
Tần Vũ Phong giễu cợt: “Hạng Hồng Vũ, anh thực sự nghĩ mình là ông trời, có thể ngang ngược phách lối ở thành phố Dương Hải này sao?”
“Mày nói đúng!”
Hạng Hồng Vũ gật đầu: “Chỉ cần một câu nói của tao, có thể khiến cho một nửa Dương Hải liên hợp lại diệt trừ tập đoàn Phong Vân! Đối phó với mấy tên vô dùng vô cùng dễ dàng! Bởi vì không có ai dám không cho tao mặt mũi, lại càng không dám để cho chiến thần Thiên Vũ mất mặt!”
Anh ta bày ra chỗ dựa vững chắc một cách trực tiếp, lấy xu thế chèn ép đối phương.
Tin tức chiến thần Thiên Vũ đang ở thành phố Dương Hải đã được lan truyền ra ngoài!
Mà lễ trao tặng quân hàm vào nửa tháng sau đã thu hút được sự chú ý của toàn thế giới. Những người giàu có này, ai mà không muốn ôm đùi của chiến thần?
Bây giờ, ngay cả khi Hạng Hồng Vũ bắt bọn họ ăn cứt, bọn họ cũng sẽ làm điều đó mà không do dự.
“Anh Hồng Vũ, trông anh cực kỳ bá đạo nha!”
Lâm Yến Vân nhìn anh ta bằng ánh mắt tràn đầy yêu thương, sau đó, cô ta lại nhìn Tần Vũ Phong và Lâm Kiều Như.
“Không nghe thấy anh Hồng Vũ nói gì sao, còn không mau quỳ xuống sao? Trước kia các người dựa vào chủ tịch của tập đoàn Phong Vân để ra oai, nhưng bây giờ, người chống lưng cho các người ngã rồi, còn có thể chống lại được sao? Quỳ xuống đi!”
Đối mặt với thái độ hung hăng càn quấy như vậy, Lâm Kiều Như cắn răng thật chặt, thân thể mềm mại khẽ run lên.
Dù trong lòng không muốn nhưng cô cũng đành chịu.
Thế lực của Hạng Hồng Vũ quá lớn, phía sau không chỉ có một nửa nhà giàu ở Dương Hải, mà còn có chiến thần Thiên Vũ!