Chương
Một lúc lâu sau, chưởng môn của La Phù Sơn mới miễn cường lấy lại tinh thần: “Không đúng, cậu cậu cậu… cậu nói gì cơ?”
“Cậu giết Ma Quân Cửu U rồi?”
Tần Vũ Phong gật đầu với vẻ vô cùng tự nhiên, dường như đó là một chuyện lẽ dĩ nhiên phải vậy. Chưởng môn La Phù Sơn nhìn chằm chằm Tần Vũ Phong với vẻ khó tin. Hiển nhiên ánh mắt đó như thể đang nhìn một con quái vật.
Khóe miệng chưởng môn La Phù Sơn mở ra rồi khép lại, run rẩy hai cái, không thể nói nên lời.
Cuối cùng, chưởng môn La Phù Sơn chỉ gật đầu liên tục: “Đúng là người sau giỏi hơn người trước, người sau giỏi hơn người trước mà!”
Tần Vũ Phong mím môi, không nói gì thêm.
Mặt nạ nhanh chóng được tháo xuống.
Tần Vũ Phong vì để trở về La Phù Sơn sớm hơn, dọc đường đi đã không quản ngày đêm để trở về một cách nhanh nhất.
Thượng Quan Uyển Nhi vẫn còn ở đây. Tần Vũ Phong gần đây luôn bận chuyện hồi sinh cho Lâm Kiều Như, có lẽ ngay cả chuyện đưa bà ấy về phủ Thượng Quan cũng không thể sắp xếp ai đi làm được.
Bởi vì trong lòng La Phù Sơn luôn áy náy với Thượng Quan Uyển Nhi, vì vậy từ trên xuống dưới luôn đối xử rất tốt với bà ấy, để bà ấy ở lại đây, Tần Vũ Phong ít nhiều gì cũng có thể yên tâm hơn.
Sau khi tháo mặt nạ, Tần Vũ Phong nhất quyết đi tới ở chỗ ở tạm thời của Thượng Quan Uyển Nhi.
Lúc này, Thượng Quan Uyển Nhi đang ngồi thêu thứ gì đó trong sân, còn Quách Thành không biết đã đi đâu.
“Mẹ” Tần Vũ Phong nhỏ giọng kêu một tiếng, Thượng Quan Uyển Nhi vô thức ngẩng đầu lên, liền nhìn thấy Tần Vũ Phong.
“Vũ Phong!” Thượng Quan Uyển Nhi lập tức đứng dậy: “Sao nhanh như vậy đã quay trở lại? Cũng không nói trước với mẹ một tiếng! Ôi, Thành, Thành!”
Theo vài tiếng gọi của Thượng Quan Uyển Nhi, Quách
Thành cũng từ trong nhà đi ra, trong tay bưng một tô mì bên trong miệng còn đang ăn ngồm ngoàm.
Quách Thành ngây ra một lúc, sau đó vội vàng nuốt đồ vật bên trong miệng xuống: “Thiên Vũ đại nhân! Sao nhanh như vậy ngài đã quay trở lại?!”
Tần Vũ Phong nhẹ gật đầu với Quách Thành một cái: “Đã có được đồ vật, cho nên quay trở về trước.”
Thượng Quan Uyển Nhi nghênh đón Tần Vũ Phong vào trong phòng.
Tần Vũ Phong vừa mới ngồi xuống còn chưa kịp uống ngụm nước, Thượng Quan Uyển Nhi đã lôi kéo tay của Tần Vũ Phong, suốt ruột hỏi anh trên đường đến đây đã gặp qua nghe qua những chuyện gì.
Tần Vũ Phong chỉ khoe cái tốt cái xấu giấu đi, anh chỉ nói một đường đến đây việc gì cũng rất thuận lợi.
Dù sao Thượng Quan Uyển Nhi cũng đã nhiều năm không ở chung với Tần Vũ Phong, bà không hề biết cái tính tốt khoe ra xấu che lại của Tần Vũ Phong, toàn bộ Thiên Sơn tông cũng không ai nói cho Thượng Quan Uyển Nhi biết rốt cuộc Ma Môn là một nơi như thế nào.
Vậy mà Thượng Quan Uyển Nhi thật sự nghĩ rằng, trên đường đi Tần Vũ Phong vô cùng thuận lợi.
Trong lúc nhất thời, Thượng Quan Uyển Nhi đã vui mừng lại càng vui mừng hơn.
Một đường này đường xa ngựa gấp Tần Vũ Phong mỏi mệt không chịu nổi, trò chuyện với Thượng Quan Uyển Nhi còn chưa được hai câu đã không che đậy được vẻ mệt mỏi, Thượng Quan Uyển Nhi thấy thế cũng rất đau lòng, liền để Tần Vũ Phong đi nghỉ ngơi trước.
Lúc anh tỉnh lại đã là chạng vạng tối, mùi hương trong phòng bếp loáng thoảng bay đến, Tần Vũ Phong ngơ ngác nhìn chằm chằm mặt trời lặn, có một loại cảm giác giống như ảo mộng.
Nếu như, nếu như Kiều Như ở đây thì tốt biết bao…….
Cuối cùng Tần Vũ Phong cũng chỉ có thể yên lặng thở dài ở trong lòng, sau đó đứng dậy từ trên giường đi xuống.