Chương
“Các người đủ rồi đấy!”
Cuối cùng Diệp Thanh Đình cũng không nhịn nổi nữa, quay đầu mà quát một câu: “Đây là lựa chọn của chính cậu Tần Vũ Phong, các người cứ ở đó ồn ào cái gì hả?” Diệp Thanh Đình có địa vị rất cao ở Long Môn, vừa nói ra những lời này thì những người kia đều ngậm miệng lại hết, không dám tiếp tục cười nhạo Tần Vũ Phong.
Diệp Thanh Đình quay đầu lại, nhìn về phía Tần Vũ Phong, cô ta chỉ nhìn thấy Tần Vũ Phong đang dắt con ngựa già kia đến đây, con ngựa già thở mạnh ra hai tiếng phì phì.
Thực ra Diệp Thanh Đình cũng cảm thấy lo lắng, chủ động mà đi đến bên cạnh Tần Vũ Phong, dùng âm lượng chỉ có hai người nghe được mà nói: “Anh họ, con ngựa này thực sự là quá già rồi, chắc là không chạy nổi nữa đâu, hay là… hay là chúng ta đổi con khác đi?”
Tần Vũ Phong nghe thấy vậy chỉ lắc đầu mà nói: “Cảm ơn, không cần như vậy đâu.
Không phải là Tần Vũ Phong không hiểu ý của Diệp Thanh Đình, nhưng mà Tần Vũ Phong không định đổi ngựa. Anh đã chọn chắc con này rồi thì sẽ không đổi nữa. Diệp Thanh Đình khẽ cắn môi, trong lòng cảm thấy có chút tức giận.
Vị anh họ này thực sự là không biết tốt xấu.
Anh ta có biết như thế này đại biểu cho điều gì không? Đến lúc đó anh ta mất mặt thì cô ta cũng đã làm hết những điều mình nên làm rồi, đừng có mà trách cô ta.
Diệp Thanh Đình không thể nhịn được cơn tức.
Vị anh họ từ dòng trưởng này thực sự là quá không biết tốt xấu rồi!
Diệp Thanh Đình thở dài một hơi, trong lòng cảm thấy vô cùng nặng nề, cổ khuyên chính mình đừng có làm gì thất lễ.
Con ngựa già mà Tần Vũ Phong chọn đang đứng bên cạnh Lạp Phong của Diệp Kính Dương.
Diệp Kính Dương cười khẩy một tiếng.
Cũng không chỉ có Diệp Kính Dương, mà cả Lạp Phong đang đứng một bên cũng khinh thường mà nhìn về phía con ngựa giả Tần Vũ Phong chọn, sau đó nó thở phi phi hai tiếng.
Toàn bộ những người ở đây đều đang nhìn chăm chăm vào Tân Vũ Phong và con ngựa già đứng bên cạnh anh.
“Chọn đi chọn lại lại chọn con này, này không phải là chịu thua rồi sao “Ai nói không phải cơ chứ, anh ta thua chắc rồi.”
Diệp Kinh Dương nghe thấy tiếng mấy người kia thảo luận, cậu ta không nhịn được mà nhếch miệng nên, cố ý mà nói: “Ây dô, anh họ à, hai chúng ta chơi như thế này thì có gì vui chứ, hay là cược chút đi?”
Diệp Thanh Đình không nói gì.
Lúc này cô ta cũng cảm thấy khó chịu với cậu chủ của dòng trưởng này.
Đầu tiên rất rõ ràng là em trai của mình đã chọn Lạp Phong rồi, Tần Vũ Phong không nên đi chọn con ngựa già đó.
Thứ hai là cô ta đã năm lần bảy lượt khuyên anh ta rồi, nhưng đối phương lại không hề cảm kích.
Không cảm kích thì thôi, cô ta không quan tâm chuyện này nữa. Diệp Thanh Đình nghiến chặt răng, không nói thêm lời nào nữa.
Nếu như cậu chủ của dòng trưởng thực sự kiêu căng như vậy, lại không thèm xem ai ra gì, thậm chí còn là người không biết tốt xấu, vậy thì hôm nay cứ để cho Diệp Kính Dương cho anh ta chịu nhục chút đi, như vậy cũng là một chuyện tốt. ít nhất thì Diệp Thanh Đình cũng nghĩ như vậy.