Chương
Cuối cùng Diệp Kinh Dương chỉ đành căm hận mà liếc xéo Tần Vũ Phong một cái.
Diệp Thanh Đình cũng không biết phải làm gì nữa rồi nên chỉ đành đi về trước mà nói: “Được rồi, Tần Vũ Phong, anh cũng chuẩn bị lên ngựa đi, sắp thi đấu rồi.”
Diệp Thanh Đình đã đổi cách xưng hô với Tần Vũ Phong từ anh họ sang gọi thẳng tên rồi.
Không khó có thể nhìn ra biểu hiện của Diệp Thanh Đình rất là không thích Tần Vũ Phong.
Tần Vũ Phong lạnh lùng ừ một tiếng rồi không nói thêm gì nữa, sau đó nhảy thắng lên lưng ngựa.
Vốn dĩ mọi người đang nghĩ là với những biểu hiện trước đó của Tần Vũ Phong, thì chắc Tần Vũ Phong còn không lên được ngựa.
Không ngờ là động tác lại nhanh nhẹn, linh hoạt như vậy.
Diệp Kính Dương nhìn thấy cảnh tượng này cũng không nhịn được mà nhướn mày.
Nhưng rất nhanh Diệp Kính Dương đã bình tĩnh lại. Biết lên ngựa thì sao cơ chứ?
Cho dù là kỹ thuật cưỡi ngựa có xuất sắc thì sao cơ chú?
Dù sao cho dù như thế nào đi nữa thì Lạp Phong của cậu ta cũng ăn đứt con ngựa già kia, Tần Vũ Phong hoàn toàn không có cửa thẳng.
Đây chính là kết cục của việc Tân Vũ Phong kiêu ngạo Nghĩ đến đây, Diệp Kính Dương lại hừ lạnh một tiếng, cậu ta đang đợi mệnh lệnh của chị để chuẩn bị cho ngựa chạy nhanh hơn.
Quả nhiên không lâu sau thì Diệp Thanh Đình đã tuyên bố bắt đầu thi đấu.
Diệp Kính Dương không hề do dự mà kẹp hai chân nơi bụng ngựa, trực tiếp xông thẳng về phía trước. Mọi người nhìn thấy cảnh tượng đó liền bắt đầu xuýt xoa.
“Không hổ là Lạp Phong.
“Đúng vậy, chắc là chỉ có Lạp Phong mới có tốc độ như thế này thôi.”
“Cũng là nhờ kỹ thuật cưỡi ngựa của cậu chủ Diệp Kính Dương giỏi, nếu như đổi lại là tôi thì làm sao mà khống chế được con ngựa như Lạp Phong chứ?”
“Nói đúng lắm, cậu chủ Diệp Kính Dương thực sự rất lợi hại, chỉ sợ là chỉ có mỗi cô Diệp Thanh Đình là có thể vượt qua được cậu chủ Diệp Kinh Dương thôi.”
“Ai dám nói không phải chứ!”
“Lần này tên đến từ dòng trưởng kia sẽ thua rất thảm! “Đúng vậy đấy, làm sao anh ta có thể là đối thử của Diệp Kính Dương được. Thật là nực cười…
“Còn chọn một con ngựa như thế thì tôi đoán chắc cho dù là Lạp Phong đi bộ, thì cũng có thể thắng được nó. Đây cũng không phải là những người xung quanh đang chế nhạo Tần Vũ Phong.
Mà ngay lúc này thì nó chính là sự thật.
Lạp Phong trước mặt vô cùng dũng mãnh, tốc độ lại cực nhanh, hình bóng nó dần khuất xa dần.
Mà về phần Tân Vũ Phong.
Mặc dù con ngựa già đó rất cố gắng, mũi liên tục thở phi phò
Nhưng dù sao cũng chỉ là một con ngựa già, có thể nói là lực bất tòng tâm.
Bốn cái chân cố gắng để chạy đi, nhưng để duy trì được thăng bằng của mình để không ngã khụy, đó đã là vô cùng nỗ lực rồi.
Nó vô cùng nỗ lực mà lảo đảo chạy về phía Diệp Kính Dương.
Nhưng vẻ mặt Tần Vũ Phong lại không hề bối rối hay hốt hoảng gì, anh lại vô cùng bình tĩnh.
Giống như là anh không quan tâm đến việc thắng hay là thua.