Chương
Diệp Kính Dương so với Diệp Thanh Đình ngỗ ngược hơn nhiều, anh ta là một người đàn ông đối với việc tuân thủ nghiêm ngặt quy tắc của Long Môn ở Đại Hạ mà nói gần như bảo thủ, người đàn ông đại diện cho toàn bộ niềm hy vọng của gia tộc.
Cuộc sống của Diệp Kính Dương từ nhỏ đến lớn mặc dù giống với Diệp Thanh Đình, nhưng so với Diệp Thanh Đình thì thuận lợi hơn nhiều. Diệp Thanh Đình phải chịu rất nhiều uất ức nhưng Diệp Kính Dương thì lại chưa từng trải qua. Vì vậy đối với Diệp Kính Dương mà nói, rất nhiều quy tắc anh ta đều không đặt vào mắt.
Đừng nói đó là anh cả. Ngay cả chú dì lúc trước cũng bị Diệp Kính Dương nghịch ngợm khiêu khích, cuối cùng phải chật vật trở về nước.
Hơn nữa người của nhà họ họ Diệp ở Thạch Trì đến, cũng quả thực vàng thau lẫn lộn. Diệp Kính Dương đều không nhìn lầm người lần nào.
Dần dần, Diệp Kính Dương cũng càng ngày càng thất vọng với nhà họ họ Diệp ở Thạch Trì, theo bản năng cảm thấy những người bọn họ mang đến không có gì tốt đẹp.
Sự thật cũng đã chứng minh quan điểm của Diệp Kính Dương không hề sai. Nhưng lần này, người đến là Tần Vũ Phong, cũng chính là thân phận giả mà Tần Vũ Phong mượn.
Tần Vũ Phong hoàn toàn không giống như Diệp Kính
Dương nghĩ. Nhưng Diệp Kính Dương đã có định kiến với anh, cho nên đương nhiên nhìn Tần Vũ Phong như thế nào cũng không thấy thuận mắt.
Cũng chỉ có lần trước gặp mặt, Diệp Kính Dương chủ động đưa ra yêu cầu đua ngựa với Tần Vũ Phong. Diệp Kính Dương ngược lại không có tâm tư xấu xa gì khác, thật ra chủ yếu là muốn Tần Vũ Phong mất mặt, để cho anh bớt cái vẻ vênh váo đi, ở Long Môn không nên quá kiêu ngạo.
Long Môn đích thật là chi nhánh, nhưng tiềm năng ở nước Mễ không thua kém sự phát triển của Đại Hạ.
Diệp Kính Dương muốn bọn họ biết, chi nhánh Long Môn này không giống những chi nhánh khác, không phải nơi bọn họ có thể hành động ngông cuồng.
Nhưng cũng không nghĩ đến Diệp Kính Dương là một tay đua ngựa thực thụ, đến cuối cùng lại bị phản khích trên đầu mình. Diệp Kính Dương ngẫm lại liền cảm thấy khó xử không thôi.
Nhất là khi nghe được câu nói của Tần Vũ Phong: “Chẳng qua cũng chỉ là trò chơi giữa anh em với nhau, không có gì to tát.
Diệp Kính Dương dường như sắp nổ tung.
Con mẹ nó, ai là anh em với Tần Vũ Phong anh ta? Đại bác cũng không bắn tới anh! Sao luôn luôn ở trong cái bộ dạng như vậy?
Chuyện gì vậy, chỉ là đua ngựa vượt qua anh ta thôi, rất đắc ý sao? Diệp Kính Dương nghĩ đến chuyện này liền cảm giác mình quả thực tức giận không thể chịu nổi. Nếu như không phải chị ruột của mình còn đang ở bên này ngăn cản, Diệp Kính Dương sẽ thật sự không nhịn được mà đánh nhau với Tần Vũ Phong mất. Nhưng cũng chính là bởi vì có chị ruột ở đây ngăn cản, cho nên Diệp Kính Dương mới có thể nhẫn nhịn như vậy.
Mà lúc này, sau khi Tần Vũ Phong nhẹ nhàng cự tuyệt lời đặt cược với Diệp Kính Dương cũng cảm thấy không có ý nghĩa gì.
Ngoại trừ con ngựa già này, nói thật, hôm nay Tần Vũ
Phong thật sự không thấy có gì thú vị.
Tần Vũ Phong vốn định đem con ngựa già này đưa về trong chuồng ngựa. Nào biết Tần Vũ Phong vừa dắt con ngựa già đó không được mấy bước, con ngựa già này giống như là không chống đỡ nổi nữa, ầm ầm một tiếng ngã xuống đất. Tân Vũ Phong nhíu nhíu mày. Phải biết rằng, đây tuyệt đối không phải là dấu hiệu tốt.