Chương
Có điều cũng chả sao, Tần Vũ Phong anh đã có khi nào biết sợ chưa, biết e dè chưa?
Đuôi lông mày, khóe mắt của Tần Vũ Phong đều toát ra một tia ngạo mạn. Nhưng đúng vào lúc này, Diệp Thanh Đình khế kéo Tần
Vũ Phong vào một góc.
“Tần Vũ Phong, hay là anh về trước đi, em tự mình ở đây. Tài xế đã gọi người tới tiếp viện rồi, hẳn là lập tức sẽ…
Mặc dù ngoài miệng nói như vậy, nhưng trong lòng
Diệp Thanh Đình cũng không bình tĩnh gì cho lắm. Tính ra thì nơi này cách trang viên Long Môn cũng không gần lắm, đường đi khoảng chừng xấp xỉ hơn hai mươi cây số.
Đợi tới khi tiếp viện từ Long Môn đến thì không biết đã là khi nào rồi.
Diệp Thanh Đình không dám tự đảm bảo rằng cô ta có thể bình yên vô sự dưới sự bao vây của Thiên Môn hay không.
Nhưng mà cô ta cũng đâu thể liên lụy Tần Vũ Phong được? Mặc dù Diệp Thanh Đình có thể đoán được thực lực của Tần Vũ Phong tuyệt đối rất mạnh, thậm chí đã đến một tiêu chuẩn nào đó mà cô ta không tài nào tưởng tượng nổi. Nhưng mà, đối đầu với Thiên Môn lại phải loại bỏ tất thảy mười lăm người. Nhiều người ở đây như thế, trong đó lại thêm một tên cường giả tông sư nhị trọng thiên của Thiên Môn, Triệu Long.
Chắc chắn Tần Vũ Phong khó có thể đối phó lại được. Đối phương đến nước Mễ để làm việc, kết quả bản thân anh lại gặp bao nhiêu chuyện. này khiến cô ta còn mặt mũi gì mà đối mặt với Tần Vũ Phong đây, còn mặt mũi gì mà đối mặt với nhà họ Diệp ở Thạch Tri?
Diệp Thanh Đình thở phào một hơi, trong lòng không phải là không hy vọng Tần Vũ Phong có thể rời đi khỏi này.
Nếu như Tần Vũ Phong ở lại thì hiển nhiên đối với Diệp
Thanh Đình mà nói chính là một sự hỗ trợ vô cùng lớn.
Nhưng có điều, Diệp Thanh Đình không không muốn có một chút khả năng nào có thể liên lụy đến Tần Vũ Phong. Kết quả như vậy không phải là điều mà Diệp Thanh Đình muốn nhìn thấy.
Lúc đầu Diệp Thanh Đình vốn cho rằng Tần Vũ Phong sẽ giống như những người ở Long Môn, phục tùng theo sự sai bảo của cô ta.
Cô ta yêu cầu rời đi thì liền có thể rời đi. Nhưng thực tế, Tần Vũ Phong nghe lời Diệp Thanh Đình nói xong chỉ lắc đâu.
“Đừng sợ, chỉ là một cái Thiên Môn mà thôi, anh vẫn sẽ bảo vệ được em.
Thật lòng mà nói, trong lòng Tần Vũ Phong cũng không cảm thấy chỉ một cái Thiên Môn này thì sẽ có uy hiếp gì được anh.
Phải biết rằng ban đầu lúc ở Dương Hải, Tần Vũ Phong đã từng thề sẽ cải tạo Dương Hải trở nên vững bền như thép.
Lúc trước, năm nhà có thể lực trên bảng xếp hạng top một trăm đã liên thủ lại, diệt trừ hết thảy tới hơn hai ngàn năm trăm người. Nhưng lại không hề gây nên bất kỳ thương tích gì cho Tần Vũ Phong, cũng có thể nói là không có đụng được tới một sợi chân tơ kẽ tóc nào của Tần Vũ Phong.
Bây giờ, trước mặt Tần Vũ Phong cũng chỉ có thêm một tên Triệu Long, chủ của Thiên Môn, cũng cùng lắm là mười sáu người. Làm sao có thể khiến Tần Vũ Phong thấy e dè được chứ?
Nhưng giờ phút này, những người khác thế mà lại không biết rốt cuộc là Tần Vũ Phong đang suy nghĩ như thế nào.