Chương
Không phải trung thành tới mức ngu muội mà là thiện lương.
Có người mẹ như Thượng Quan Uyển Nhi, chỉ sợ chiến thần Thiên Vũ sẽ không làm ra việc gì mưu phản đầu. Cũng không biết trong lúc này, chiến thần Thiên Vũ ở nước Mễ thế nào rồi nữa.
Vậy mà giờ phút này, người nhớ chiến thần Thiên Vũ đâu chỉ có mình Quách Chí Mẫn.
Doanh trại Thần Sách.
“Tiêu Mặc Chiến, cậu chắc chắn cậu sắp xếp thân phận kia cho chiến thần Thiên Vũ sẽ không có vấn đề gì chứ?” Huyền Vũ hỏi.
Tiêu Mặc Chiến gật nhẹ đầu: “Đương nhiên không có vấn đề gì rồi, cũng không nhìn thử xem anh em của cậu là ai, Long Môn đó, biết không? Thiên Vũ đại nhân còn là khách quý của Long Môn đấy” Thanh Long liếc mắt nhìn Tiêu Mặc Chiến: “Đắc ý quá ha, không phải chỉ là một Long Môn thôi sao?” Nhưng Huyền Vũ lại nghiêm túc nhíu lông mày, không biết đang tự hỏi gì đó.
Cả nửa ngày sau, cuối cùng Huyền Vũ cũng từ từ mở miệng.
“Đến Long Môn… chỉ sợ không quá ổn”
Huyền Vũ vẫn luôn là một nhân vật đa mưu túc trí, doanh trại Thần Sách không cần quân sư, Huyền Vũ chính là cái não mạnh nhất ở doanh trại Thần Sách rồi.
Nghe được những lời của Huyền Vũ, trái tim của Tiêu Mặc Chiến vô thức thắt lại: “Ý của anh là…”
Huyền Vũ thở dài một hơi, xoa xoa lông mày: “Tôi nói khuyết điểm trước nhé.” Tiêu Mặc Chiến gật đầu, ra hiệu cho Huyền Vũ tiếp tục nói.
Huyền Vũ hắng giọng: “Long Môn đang ở nước Mễ. Mặc dù Đại Hạ gần như là đội ngũ mạnh nhất ở nước Mễ, nhưng tôi không thể không nói… Ở Long Môn có rất nhiều thị phi. Đại Hạ thân là một thế lực lớn mạnh đóng tại nước Mễ, nhất định có nhiều tranh chấp thị phi, những chuyện này đều xảy ra ở những nơi tối tăm, điểm này có lẽ chúng ta không thể chú ý đến.”
“Hơn nữa..” Huyền Vũ kéo dài giọng nói, ý là tiếp theo đây hai người họ phải chú ý những lời mà anh ta nói.
“Với tính cách của Thiên Vũ đại nhân, tôi nghĩ hai người đều biết cả rồi.”
Tiêu Mặc Chiến và Thanh Long nhìn nhau một cái.
Huyền Vũ uống một ngụm nước rồi nói tiếp: “Với tính cách của Thiên Vũ đại nhân, một khi giữa đường thấy chuyện bất bình, anh ấy nhất định sẽ không khoanh tay đứng nhìn. Nếu như Thiên Vũ đại nhân nhìn thấy người Đại Hạ gặp phải những chuyện bất công ở nước Mễ, hai người nói xem Thiên Vũ đại nhân có gây chiến hay không hả?” Cả hai người đều ngậm miệng.
Sắc Mặt của Tiêu Mặc Chiến chợt tái nhợt: “Ý của anh là, quyết định đưa Thiên Vũ đại nhân đến Long Môn này… Thanh Long lắc đầu: “Huyền Vũ không phải là đang chối bỏ cậu đâu.”
Huyền Vũ gật đầu: “Đúng vậy, đưa Thiên Vũ đại nhân đến Long Môn thực ra là một lựa chọn rất tốt. Suy cho cùng thì thân phận của Thiên Vũ đại nhân thật sự quá đặc biệt. Nếu như không phải là khách quý của Long Môn thì e rằng rất khó để che giấu thân phận. Với thân phận hiện tại, căn bản sẽ không khiến người khác nghi ngờ.
Huyền Vũ vừa nói vừa cười khổ một tiếng: “Chỉ là tính tình nóng nảy của Thiên Vũ đại nhân, giữa đường thấy chuyện bất bình… Thôi được rồi, bỏ đi, đưa đến đâu thì cũng vậy thôi.”
Vẻ mặt của Tiêu Mặc Chiến có chút chua xót.
Thanh Long vỗ vỗ vai của Tiêu Mặc Chiến: “Cứ đợi đi, qua thêm vài ngày nữa, truyền thuyết của Thiên Vũ đại nhân nhất định sẽ truyền từ nước Mễ về đây cho mà xem” Tiêu Mặc Chiến phiền muộn, nhìn Thanh Long một cái: “Anh đang an ủi tôi à? Hay là đang trêu chọc tôi vậy?” Nước Mễ.
Tần Vũ Phong và Diệp Thanh Đình rốt cuộc cũng đến trang viên của Long Môn, ngay lúc này, trời đã về đêm.