Chương
Tần Vũ Phong trợn tròn mắt, Diệp Kính Dương nói tiếp: “Ồ, vừa rồi anh không nhớ sao…Người tên Định Kiệt này vừa mới đạt tới cấp bậc cao thủ, quả nhiên là một nhân vật không thể đùa được.”
“Khi Thiên Môn mới được thành lập, anh hiểu mà, cho dù là một thế lực địa phương ở Mễ Quốc, chỉ cần là người Đại Hạ, rất dễ bị người dân địa phương ở Mễ Quốc bắt lại và ức hiếp”
“Thằng nhãi Địch Kiệt này, hồi đó tay cầm hai con dao in hình đôi uyên ương này, từ đường Mễ Đặc đến đường Ca Lan, rồi đã chiếm một con đường dài như vậy…Hàng trăm người đã chặn anh ta lại, Địch Kiệt đã giết bảy tám người tại đó, từ đó không ai dám ngăn cản anh ta.
“Những người chặn anh ta lúc đầu quá sợ hãi không dám nói. Kể từ đó, phố Mễ Đặc thuộc sở hữu của Thiên Môn”
Tần Vũ Phong trầm ngâm gật đầu. ay sau đó, Tần Vũ Phong lại đưa mắt nhìn về phía Diệp Thanh Đình ở phía trước mặt.
Địch Kiệt hùng hổ cầm hai con dao lớn, chỉ nhìn thôi đã không khỏi khiến người ta sợ hãi.
Đương nhiên là ngoại trừ Tần Vũ Phong.
Thân hình to lớn như ngọn đồi vạm vỡ kia, dường như có thể che hết lông mày của Diệp Thanh Đình. Thoạt nhìn, hắn không nghĩ Diệp Thanh Đình sẽ là đối thủ của hắn.
Sự chênh lệch về thể hình của hai người là quá lớn, không ngoa khi nói rằng Địch Kiệt dường như có thể đấm chết Diệp Thanh Đình.
Vì vậy, không có người nào ở Thiên Môn coi trọng trận đấu này, cũng không có người cho rằng Diệp Thanh Đình sẽ thắng.
“Địch Kiệt, giết cô ta!”
“Ngươi nói cái rắm gì vậy, đây là người phụ nữ của cậu chủ nhà chúng ta, mợ chủ mới đúng!”
“Hahaha, đúng vậy, Địch Kiệt, anh phải nhẹ tay thôi đấy!”
“Đúng vậy, nếu như để một người đẹp quyến rũ như vậy bị thương, cậu chủ sẽ không cảm thấy có lỗi sao?”
“Mợ chủ phải sinh cho cậu chủ một đứa nhỏ mập mạp nữa mà, Định Kiệt, anh phải nhẹ nhàng thôi nhé!”
Địch Kiệt không khỏi nở một nụ cười tự hào khi nghe những lời tâm sự từ phía khán đài.
Xem ra tiếp theo đây, anh ta nhất định sẽ thắng.
Lúc này, Diệp Thanh Đình mặc áo đuôi ngựa vũ trang của Đại Hạ, xinh đẹp đứng ở đó, tóc đuôi ngựa vén cao, nhìn yếu ớt nhưng không yếu ớt, rắn chắc nhưng không thô kệch.
Nhưng dù nhìn thế nào đi chăng nữa, có vẻ như cô ta không thể thắng được Địch Kiệt.
Ngay cả Triệu Hào cũng không thể không thổi còi vào lúc này.
“Địch Kiệt, anh nhất định phải biết thay ông đây thương hoa tiếc ngọc đó, nếu như người đánh gãy một cô gái xinh đẹp như cô Diệp..thì chậc chậc.
Giọng điệu mỉa mai của Triệu Hào gây ra tiếng cười ầm ĩ.
Tần Vũ Phong không khỏi nhíu mày.
Triệu Hào này quả nhiên là một cao thủ châm biếm.
Ngay cả những việc không liên quan đến bản thân, nghe thôi cũng thấy khó chịu.
Lúc này, Diệp Thanh Đình rõ ràng cũng không thể nhẫn nại được.
“Có còn muốn đấu với nhau không? Nhanh lên đi!”
Triệu Hào lại huýt sáo một cách mỉa mai: “Có vẻ như cô Diệp đang rất nóng lòng? Thôi, Địch Kiệt, lên đi!”
Địch Kiệt nói ừ, cầm hai thanh trường kiếm ánh sáng lạnh trong tay, đứng trên đấu trường.
Diệp Thanh Đình hít sâu một hơi, một đôi chân ngọc khế nhúc nhích, cô ta thủ thế, nắm chặt hồng hồng đứng ở trước mặt cô ta.
Tần Vũ Phong nhưởng mày.
Không đề cập đến bất cứ điều gì khác, các kỹ năng cơ bản của Diệp Thanh Đình trông khá vững chắc. Có thể thấy rằng đó quả thức là đã bỏ ra rất nhiều tâm huyết.
Bằng cách này, Diệp Thanh Đình có thể thực sự có cơ hội chiến thắng trận đấu này.