Chương
Địch Kiệt ban đầu nghĩ rằng cơn thịnh nộ của thiếu chủ là không thể tránh khỏi, và ngay khi anh ta trở lại Thiên Môn, anh ta sẽ bị trừng phạt nghiêm khắc.
Không ngờ, thái độ của Triệu Hạo lại khá là hời hợt, coi thất bại của Địch Kiệt chẳng là gì to tát cả.
“Đau không?” Triệu Hạo nhẹ giọng hỏi.
Trong lòng Địch Kiệt, bỗng vô thức thấy vui.
Thiếu chủ quan tâm đến vết thương của anh ta có đau hay không? Điều này có nghĩa là gì, không truy cứu việc lần này anh ta thất bại sao?
Địch Kiệt vẻ mặt nịnh nọt: “Ừm…tôi, thiếu chủ, không đau. Sau khi tôi trở về…”
“Cậu đau”
Triệu Hào quay đầu lại nhìn chằm chằm Địch Kiệt, ánh mắt nham hiểm, Địch Kiệt theo bản năng hoảng sợ tột độ, sau đó trên lưng toát ra một tầng mồ hôi.
“Vâng, tôi đau, tôi đau!” Địch Kiệt nhanh chóng thay đổi lời nói, gật đầu lia lịa, thậm chí còn hoảng sợ. Triệu Hào tâm trạng bất định, Địch Kiệt lúc này rất hối hận, vừa rồi anh ta mừng quá sớm!
Bản thân thua Diệp Thanh Đình thiếu chủ làm sao có thể không có phản ứng gì? Có lẽ thiếu chủ chỉ mong sao anh ta chết ngay bây giờ.
Sắc mặt của Địch Kiệt trở nên nhợt nhạt và hoảng sợ, hơi thở của anh ta như thể ngừng lại, mồ hôi lăn dài trên mặt.
Cảm giác này còn đau hơn lúc nãy bị Diệp Thanh Đình đá văng cổ tay của anh ta!
Thiếu chủ thật sự tức giận rồi!
Tất cả mọi người đều ý thức được chuyện này, đều nín thở, đến thở mạnh cũng không dám.
Cơn thịnh nộ của thiếu chủ đáng sợ đến mức nào? Không cần phải nói nhiều nữa.
Tần Vũ Phong nhíu mày, cũng không hiểu ý của Triệu Hạo là gì.
Vẻ mặt Triệu Hạo tối sầm, đưa tay về phía Địch Kiệt từng chút một, chạm vào đỉnh đầu Địch Kiệt.
“Đau à, không sao, rất nhanh thôi, cậu sẽ không bao giờ còn cảm thấy đau nữa.
Triệu Hạo vừa nói, vừa đột nhiên giơ một tay lên, và sau đó đập đầu Đích Kiệt một cách tàn nhẫn!
Địch Kiệt rùng mình nhìn, nhìn Triệu Hạo với ánh mắt không dám tin.
Không, không đâu, không đâu!
Không ngờ ngay lập tức, Địch Kiệt mềm nhũn cả người, thân hình vạm vỡ như vậm, lảo đảo ngã xuống đất. Rầm một tiếng.
Một không gian yên lặng.
Một hồi lâu sau, cuối cùng cũng có người ngồi xổm xuống để xem hơi thở của Địch Kiệt.
“Thiếu, thiếu chủ, Địch Kiệt chết rồi…
Giọng người đàn ông run lên, anh ta nói một cách thận trọng.
Triệu Hạo cười nhạt một cái, giọng điệu lãnh đạm: “Biết rồi! Không thì sao? Tôi nói đùa cậu ta à?”
Triệu Hạo nói, với ánh mắt hung ác, anh ta quét về phía những người còn lại của Bát Tướng Thiên Môn.
Tất cả những người bị ánh mắt này quét qua đều cảm thấy sống lưng của mình bất giác ớn lạnh, như rơi xuống biển băng, trầm mặc không thở nổi, lạnh cả sống lưng.
Bộ dạng này của Triệu Hạo thật sự cực kỳ đáng sợ
Ngay sau đó, Triệu Hạo cuối cùng cười nhạo một tiếng.
“Mấy người nghe rõ cho rồi, Thiên Môn của tôi, không chứa người vô dụng!”
“Đây không phải để các người lên thi đấu, mà là đấu trường sinh tử. Tất cả đều phải dốc hết sức cho tôi!”
Những người còn lại của Bát Tướng Thiên Môn toàn thân run lên, liếc nhìn nhau, cuối cùng nhận ra thiếu chủ rất coi trọng trận chiến này.