Chương
Tề Vinh không hề muốn đối mặt với hậu quả như vậy. Lại nói, tính tình của thiếu chủ anh ta còn không biết sao?
Hôm nay thiếu chủ không giận, sau này chắc chắn cũng còn muốn tìm một lý do nào đó làm khó dễ.
Anh ta không hề muốn đối mặt với sự tức giận của thiếu chủ, tốt nhất có thể yên ổn mà thắng.
Phải biết, Diệp Thanh Đình cũng không phải là một Diệp Thanh Đình có trạng thái sung mãn khi mới vừa lên sàn đấu, bị Chu Du đánh bị thương, trạng thái bây giờ nhìn qua cũng không phải quá tốt.
Khi vừa nghĩ đến đây, Tề Vinh mím môi, trong lòng không khỏi cảm thấy phần thắng của mình cũng nhiều thêm hai phần.
Hít sâu một hơi, mũi kiếm của Tề Vinh nhằm ngay Diệp Thanh Đình.
“Bắt đầu đi” Sắc mặt của Diệp Thanh Đình nhàn nhạt, không có chút nào sợ hãi nào, trực tiếp nói với Tề Vinh có thể bắt đầu rồi.
Tề Vinh sao có thể buông tha cơ hội này.
Bây giờ, Tề Vinh liền phải thừa dịp Diệp Thanh Đình mới vừa bị thương, sức lực còn chưa hồi phục lại, tuy rằng không đến mức muốn lấy mạng của Diệp Thanh Đình, nhưng cũng tuyệt đối muốn phải tranh được phần thắng cho bằng được.
Nghĩ như vậy, bước chân của Tề Vinh nhanh như điện, nắm lấy thanh kiếm liền phi về phía Diệp Thanh Đình.
Diệp Thanh Đình sớm đã có phòng bị, chân ngọc vừa nhấc lên liền đá hướng về phía mũi kiếm của Tề Vinh, dưới chân thêm vào một chút nội kình, Tề Vinh không thể nào đâm thủng, tay trực tiếp bị đẩy ra và hướng phía không khí.
Ngay sau đó, ánh mắt của Diệp Thanh Đình lóe lên, roi dài trong tay vung vẩy, quất vào trên người Tề Vinh.
Ngay cả Tần Vũ Phong lúc này cũng không khỏi nhướng mày, muốn tán thưởng âm thanh đẹp để này.
Hành động có thể được gọi là mượt mà và trôi chảy, nhẹ nhàng thoải mái. Không chậm nửa phút, và tất cả các phản ứng đều là những phản ứng kịp thời nhất ở ngay khi bắt đầu.
Rất linh hoạt.
Ngay cả nhiều võ sĩ nam cũng không thể làm được điều này.
Như đã đoán trước được hành động tiếp theo của đối phương, anh ta ra đòn đối phó không chút do dự.
Diệp Kính Dương đứng ở một bên vui vẻ mà không nhịn được cất lời tán thưởng: “Chị, đánh đẹp lắm!”
Diệp Thanh Đình thở phào nhẹ nhõm, trước khi xoay người ra hiệu với Diệp Kính Dương.
Bởi vì Tề Vinh trước mặt cô ta đây quả thực là một đối thủ rất khó chơi.
Anh ta không giống như Địch Kiệt và Chu Du.
Thực ra thì, với tư cách là cô chủ của Long Môn, Diệp Thanh Đình biết về Bát Tướng Thiên Môn nhiều hơn là Bát Tướng Thiên Môn biết về cô ta.
Bởi vì Diệp Thanh Đình biết sớm muộn gì cô ta cùng bên kia sẽ có một trận chiến. Mối hận giữa Long Môn và Thiên Môn, Diệp Thanh Đình không muốn đợi đến ngày tuổi già sức yếu, sẽ còn kéo dài vô tận.
Vì vậy, vẫn luôn duy trì mức độ chú ý cao đến hiệu quả chiến đấu của Thiên Môn. Chỉ là không ngờ đến.
Không ngờ ngày họ giáp mặt nhau lại đến nhanh như vậy.
May mắn thay, Diệp Thanh Đình biết đủ nhiều về đối thủ của mình.
Địch Kiệt và Chu Du trước đó đều đã chiến thắng được, vì Diệp Thanh Đình biết rõ từng chút một về họ.