Chương
Dù sao thì, cũng tại cô ta nên nhà họ Lâm mới bị đàn áp nặng nề như thế.
“Am!”
Bỗng nhiên, Lâm Quốc Kiến khuỵu gối, quỳ xuống đất, nhìn về phía bà nội và trưởng họ Lâm Đồng Hải.
“Mẹ, anh cả! Những việc này đều do con gái con mà ra, con đương nhiên sẽ gánh hết mọi thứ, cầu xin mọi người…cho con thêm một cơ hội nữa!”
Lâm Đông Hải nhìn về phía ông ta, miệng cười nhưng trong lòng phẫn nộ nói: “Quốc Kiến, anh đã tính rồi, bây giờ nếu muốn trụ vững qua khó khăn, thì kể cả bán nhà đi vẫn còn thiếu tỷ nữa!”
“ ty… ty…”
Lâm Quốc Kiến không ngừng lẩm nhẩm, lặp đi lặp lại con số này, mồ hôi chảy ròng ròng trên trán nhưng đang trong chảo lửa vậy.
Ông ta chỉ là một kẻ tầm thường, lấy đâu ra một số tiền lớn như vậy?
Bỗng nhiên, một cậu thanh niên trẻ bước ra từ giữa đám đông.
Đó chính là con trai của Lâm Đông Hải, cậu lớn nhà họ Lâm, Lâm Tử Hiên.
Lâm Tử Hiên nhìn bà nội lên tiếng: “Bà ơi, bao năm nay, chú hai chẳng làm được gì cho gia tộc, ngược lại còn hại nhà ta đối mặt với phá sản! Con đề nghị nên thu hồi tài sản của chủ hai và đuổi ra khỏi nhà họ Lâm!”
Sau khi nghe lời đề nghị này, những người khác cũng nói theo.
“Đuổi đi!”
“Không được việc gì hết!”
“Cút đi! Dù có chết cũng không được chôn cùng mộ tổ tiên!”
“Không! Đừng đuổi con đi mà, dù phải trả bất cứ giá nào, con cũng phải ở lại gia tộc này!”
Lâm Quốc Kiến kêu gào thảm thiết, giống như con thú dữ bị nhốt.
“Chú hai, vậy thì trong một khoảng thời gian ngắn chú phải kiếm được tỷ! Thật ra, cũng có hai giải pháp, chỉ là chú có muốn hay không thôi!” Lâm Tử Hiên đột nhiên nói.
“Cách gì cơ? Mau nói cho chủ đi!”
Lâm Quốc Kiến kéo tay hắn ta, cứu như nằm lấy phao cứu sinh vậy.
Lâm Tử Hiền quay đầu nhìn Lâm Quốc Kiến, dửng dưng nói: “Em họ Yến Vân cũng có chút nhan sắc, cũng có vô số người theo đuổi! Mặc dù trong bữa tiệc hàng năm của nhà họ Hạng làm mất mặt chúng ta, không có nhà giàu có nào muốn cưới nó về nữa!”
“Tuy nhiên, chỉ cần nó chịu bản thân thì sẽ trở thành kẻ được săn đón, trong năm rưỡi, kiếm được tỷ không khó đâu!”
Nghe xong những lời này, mặt Lâm Yến Vân biến sắc, vừa thẹn vừa giận.
“Anh họ, anh điên rồi, sao có thể ép em đi làm chuyện đó?!”
“Haha…” Lâm Tử Hiên lạnh lùng cười: “Trước đây, không phải cô cũng đối xử tàn nhẫn với em gái Lâm Kiều Như của mình như thế hay sao? Bây giờ gia tộc cần sự đóng góp của cô, nên đến lượt cô hy sinh rồi đó!”
Những lời này như một cái tát vô hình, giáng thẳng vào mặt Lâm Yến Vân.
“Không được!”
Lâm Quốc Kiến lập tức đứng lên phản kháng: “Chú không đồng ý với phương án này! Tử Hiên, cháu mau nói đi…vẫn còn một phương án khác là gì?”
“Thành phố Nam Vũ mới mở sòng bạc mới, nghe nói có người chỉ trong một đêm mà kiếm được cả chục tỷ! Chú hai, chú có thể đi thử vận may, không chừng vẫn có có chút hy vọng đó!” Lâm Từ Hiên nheo mắt cười.
“Cái này…
Lâm Quốc Kiến như chết lặng khi nghe những lời đó.
Muốn thắng được nhiều tiền ở sòng bạc như thế còn khó hơn trúng xổ số.
Lâm Tử Hiền nói vậy rõ ràng là muốn lấy đi sự vui vẻ của ông ta.
“Em trai, đã cho em cơ hội rồi đó! Trong vòng tuần, nếu không gom đủ tỷ thì em hãy biến khỏi nhà họ Lâm đi!” Lâm Đông Hải lạnh lùng nói, sau đó cho người đuổi Lâm Quốc Kiến đi.
Đêm hôm đó!
Lâm Quốc Kiến mang triệu tiền mặt cuối cùng đi đến sòng bạc.
Đêm muộn, biệt thự Star River số .
“Tinh tinh!”
Tiếng chuông điện thoại đã đánh thức Lâm Kiều Như.
Cô nhấc điện thoại lên xem, thì ra là Lâm Quốc Kiến gọi tới.
Trong điện thoại, Lâm Quốc Kiến sợ hãi hét lên: “Kiều Như, mau mang tỷ tiền mặt đến sòng bạc cứu bố! Nếu không thì con sẽ không bao giờ được gặp lại bố nữa!”