Chương
Và điều quan trọng nhất là bây giờ Diệp Thanh Đình đã gần như kiệt sức.
Không phải ai cũng có thể cầm cự trong tám trận đấu liên tiếp. Nếu không phải Diệp Thanh Đình có ý chí siêu phàm, e rằng cô ta đã gục ngã rồi.
Cho dù là sức chiến đấu hay sức mạnh thể chất, nó đều là một bài kiểm tra cực kỳ khắc nghiệt.
Diệp Thanh Đình vẫn còn có thể kiên trì ở đây, chắc chắn là không hề dễ dàng.
Nhưng sau đó, cô ta vẫn phải chiến đấu với một đối thủ đáng sợ.
Triệu Hào.
Tràn đầy năng lượng, dù là sức chiến đấu hay ý chí, Triệu Hào đều đang ở trạng thái đỉnh cao.
Nghĩ đến đây, Diệp Thanh Đình hít một hơi thật sâu. Cuối cùng Triệu Hào chậm rãi nói.
“Diệp Thanh Đình, tôi thừa nhận cô quả thực là Thiên chi kiều nữ, trăm năm khó gặp..”
“À không phải, đúng hơn là ngàn năm khó gặp!”
“Tôi chưa bao giờ nghe về việc một người phụ nữ có thể thắng tám trận liên tiếp bằng sức mạnh của chính mình, ngay cả kẻ thù của cô là Bát Tướng Thiên Môn!”
Đối mặt với lời khen ngợi của Triệu Hào, vẻ mặt của Diệp Thanh Đình dường như không hề thoải mái.
Bởi vì Diệp Thanh Đình biết cho dù Triệu Hào có khen ngợi cô ta nhiều như vậy, nhưng khi bắt đầu anh ta cũng sẽ rất nhẫn tâm.
Vì vậy Diệp Thanh Đình chỉ lạnh lùng chờ đợi lời nói tiếp theo của Triệu Hào.
Quả nhiên, Triệu Hào tiếp tục nói: “Nếu không phải gặp tôi, cô đã sớm nổi danh ở nước Mễ”
“Nhưng thật đáng tiếc, người cô gặp phải chính là tôi!”
Triệu Hào vừa nói vừa nụ cười đắc ý: “Số mệnh của cô đã được định sẵn là làm nền cho tôi.
Triệu Hào vừa nói vừa bắt đầu tiến lại gần Diệp Thanh Đình.
“Nhưng bây giờ tôi có thể cho cô một cơ hội nổi tiếng, trở thành người phụ nữ của tôi.”
“Khi tôi trở thành võ đạo vương giả của nước Mễ, cô sẽ là người phụ nữ của vua!”
Phong thái của Triệu Hào cực kỳ độc đoán, cứ như là Diệp Thanh Đình hay bất cứ một vị võ đạo vương giả nước Mễ nào đó đều không thể đánh lại anh ta.
Diệp Thanh Đình chỉ có thể cười chế nhạo anh ta.
Nhưng chính sự giễu cợt này khiến Triệu Hào phải cau mày.
“Cô có ý gì?”
Cây roi dài của Diệp Thanh Đình vung về phía Triệu Hào, chế nhạo: “Anh muốn trở thành võ đạo vương giả của nước Mễ sao? Ông nội của tôi đã chết rồi sao!”
“Cho dù có ngày ông nội tôi không chống đỡ nổi đi chăng nữa, Long Môn của chúng tôi cũng chưa biến mất.”
Nhất định không đến lượt anh!”
Triệu Hào bị Diệp Thanh Đình từ chối.
Đây là điều mà tất cả mọi người đều đoán được.
Nhưng vào giờ phút này, sắc mặt Triệu Hào đột nhiên trở nên cực kỳ dữ tợn.
Diệp Thanh Đình này, tại sao không có mắt nhìn chứ? Cho dù chuyện gì xảy ra, trong lòng cô ta cũng không cần nhắc hay sao?
Tình thế bây giờ, lẽ nào cô ta không hiểu? Diệp Thanh Đình vừa mới trải qua tầm trận đánh kịch liệt.