Chương :
“Ừ…rượu hảo hạng cả tỷ bạc, không uống thì quá đáng tiếc!”
“Nào em họ, để anh rót cho em một ly!”
Triệu Quyền lập tức mở rượu, rót đầy vào chén rồi tự mình cầm lên, uống ừng ực.
“Haiz…”
Lâm Kiều Như thở dài bất lực cảm thấy xấu hổ khi thấy họ cư xử như vậy.
Sau khi ăn uống, mấy người rời Tòa nhà Tam Bảo. “Cậu mợ đã muộn rồi, để cháu tìm khách sạn cho cậu mợ!” Lâm Kiều Như đề nghị.
“Tại sao lại ở trong khách sạn?”
Triệu Đại Hải tăng âm lượng lên một chút: “Biệt thự của con, không phải vẫn còn vài phòng trống sao? Đủ cho chúng ta ở mà!”
“Đúng vậy… Mã Xuân Phương lập tức gật đầu đồng ý: “Ở phòng khách sạn cũng rất lãng phí. Dù sao chúng ta cũng đã mang theo quần áo thay quần áo, đến đó ở là được rồi!”
Khẩu khí của bọn họ giống như đang nghĩ thay Lâm Kiều Như. “Nhưng…”
Lâm Kiều Như vẫn muốn nói, nhưng bị cắt ngang trực tiếp. “Cháu gái à, con không nên tàn nhẫn muốn đuổi chúng ta ra đường sao? Dù sao thì lúc mẹ con sinh con ta cũng tặng lì xì những , triệu con nỡ lòng nào vong ân phụ nghĩa trơ mắt đứng nhìn chúng ta như vậy sao. !”
Triệu Đại Hải hét lớn, như thể Lâm Kiều Như nợ ông ta rất nhiều.
Nhưng trên thực tế, đã nhiều năm rồi hai nhà cũng không còn liên lạc qua lại nữa.
Ngay cả khi Triệu Như Lan mắc bệnh ung thư, Triệu Đại Hải một cắc cũng không đưa.
Nhưng bây giờ, khi biết mối quan hệ giữa Lâm Kiều Như và Chủ tịch tập đoàn Phong Vân, ông ta lập tức tìm tới, luôn cúi cầu cạnh. “Ừm…Cậu à, trước tiên mọi người có thể ở biệt thự đi!”
Lâm Kiều Như bất lực nói, cô biết rằng nếu cô không đồng ý, gia đình của Triệu Đại Hải sẽ không bao giờ từ bỏ, có thể họ sẽ gây rắc rối với mẹ cô.
Mẹ cô đang trong giai đoạn phục hồi cũng không nên vì mấy chuyện vặt vãnh này mà ảnh hưởng tới tình hình bệnh tật.
Chẳng mấy chốc, Tần Vũ Phong chở mọi người trở về biệt thự ở Star River.
Lâm Kiều Như quay trở lại phòng mình tắm gội sạch
Tần Vũ Phong cũng định trở lại phòng ngủ. “Đứng lại!” Đột nhiên, Triệu Quyền ngăn lại anh, trong mắt lóe lên sẽ. tia lạnh lẽo, mang theo ác ý. “Làm sao vậy?” Tần Vũ Phong hỏi. “Cậu nhóc, đi tiểu mà soi gương lại đi, xem lại bộ dạng tiều tụy của anh, có xứng với em họ của tôi không?”
Triệu Quyền tựa hồ không tiếc lời chửi rủa: “Con cóc còn muốn ăn thịt thiên nga! Cô em họ đẹp như hoa, đúng là quốc sắc thiên hương. Thậm chí chủ tịch Phong Vân còn công khai tỏ tình với cô ấy. Đi ăn cũng có người muốn kết giao bạn bè”
“Chỉ cần anh kết hôn với chủ Tịch tập đoàn Phong Vân, nửa đời còn lại của cô ấy là sống hơn cả vạn người ! Còn anh, anh có thể cho cô ấy cái gì … Khi mới bước vào nhà họ Lâm, anh chỉ là một thứ rác rưởi không ngừng làm trò hề cho người khác. Hiện tại còn muốn lừa gạt em họ tôi, lẽ nào cậu thực sự muốn nó phải cả đời theo cậu vất vả lăn lộn sao?”
Bên cạnh đó, Triệu Đại Hải và Mã Xuân Phương cũng la mång. “Tiểu tử, cậu và Kiều Như không phải người cùng một thế giới! Biết đường thì mau cút đi, đừng xuất hiện trước mặt nó nữa!”
“Đúng vậy! Nếu không tránh ra, đừng trách chúng ta không khách sáo, trực tiếp đánh đuổi cậu đi!”
Ba người bọn họ hung hăng nhìn chằm chằm Tần Vũ Phong, giọng nói tràn đầy uy hiếp không che giấu.
Dù chưa gặp Chủ tịch tập đoàn Phong Vân, nhưng họ đã được hưởng rất nhiều lợi ích.
Chỉ cần trên người có mác của nhà chủ tịch Tập đoàn Phong Vân ở Dương Hải này cũng phong quang vô hạn rồi, ra đường không khỏi người ta cũng phải kính nên mấy phần!
Nhưng một khi Lâm Kiều Như kết hôn với Tân Vũ Phong một khi mà ván đã đóng thuyền rồi, thì mộng tưởng của họ sẽ tan thành mây khói.
Nhìn thấy sắc mặt khó coi của ba người bọn họ, sắc mặt Tần Vũ Phong trầm xuống, ánh mắt sắc bén như điện ngạo nghễ nói: “Hạnh phúc của Kiều Như, chỉ có tôi mới có thể cho cô ấy, không ai có thể thay thế được!”
“Đời đời kiếp kiếp bên nhau vĩnh viễn không bao giờ chia lìa!”
“Đừng nói là các người, ngay cả thiên vương Lão Tử cũng không thể chia cách chúng tôi !!!”