Chương .
Lâm Hoàng Quân sững sờ, sau đó khiêu khích nói: “Thằng nhãi này, cảnh cáo mày, hãy ngoan ngoãn mà cút về nhà đi! Những nơi trang trọng như thế này, không phải chỗ để mày có thể tham dự, nếu như va chạm với người tại to mặt lớn, mày sẽ không thoát được đâu!”
Nhìn biểu hiện hung dữ của cậu ta, Lâm Kiều Như thu mình lại.
“Các người có thể vào được, tại sao tôi không thể?” Tần Vũ Phong hỏi.
“Xi!”.
Lâm Hoàng Quân cong môi khinh thường: “Thằng nhãi này, mày không biết sao? Người con gái mà chiến thần Thiên Vũ muốn tỏ tình chính là chị gái của tao! Đến lúc đó chị tao chỉ cần chỉ tay một là có thể giết chết mày đó!”.
“Cái gì cơ?”
Nghe xong, mặt Lâm Kiều Như biến sắc, trong lòng cô cảm thấy khó chịu. | Cổ và Lâm Yến Vân đã không nhìn mặt nhau từ lâu.
Thực ra lúc ở trên du thuyền, để bảo vệ cô, chủ tịch Phong Vân đã bắt Lâm Yến Vân uống một trăm chậu nước rửa chân.
Bây giờ, Lâm Yến Vân quay trở lại và có chỗ dựa vững chắc hơn, cô ta. tuyệt đối sẽ không để yên cho cô và càng mạnh tay hơn!
“Đồ tiện nhân, không ngờ đúng không? Hahaha…” Lâm Yến Vân cố tình cười to và nhìn chằm chằm cô.
“Cô được chủ tịch Phong Vân sủng ái, thì sao? Sau hôm nay, mọi người sẽ đều chứng kiến tôi là vợ của chiến thần Thiên Vũ!”.
“Cho dù giàu có đến đâu, chỉ cần chiến thần Thiên Vũ lên tiếng cũng có thể khiến chủ tịch Phong Vân phá sản!”.
“Còn anh – Tần Vũ Phong! Tôi sẽ không bao giờ quên được sự sỉ nhục mà tôi đã chịu đựng lúc ở sòng bạc!”
“Đến lúc đó, tôi muốn anh quỳ xuống, cả đời làm chó cho tôi!”
Lúc này bộ dạng đắc ý của Lâm Yến Vân đã đạt đến cực điểm.
“Chiến thần Thiên Vũ, tại sao lại thích một cô gái độc địa như cô?” Tần Vũ Phong khinh thường nói.
“Láo xược!”.
Lâm Hoàng Quân tức giận hét lên: “Anh đang mắng chiến thần Thiên Vũ không có mắt sao? Người đâu, có người ở đây xúc phạm chiến thần Thiên Vũ, bắt anh ta bỏ tù đi!”.
Không ít bảo vệ lập tức chú ý đến cảnh tượng náo loạn này.
Tân Vũ Phong nhíu mày, anh không muốn tiết lộ thân phận trước, nên kéo Lâm Kiều Như rời khỏi đây.
Nhưng hành động của anh đã khiến bốn người nhà họ Lâm hiểu lầm. “Nhìn xem, thằng nhóc kia sợ rồi!”. “Trước đây thì mạnh mồm như thế, giờ thì sợ không dám làm gì!”.
“Tần Vũ Phong, cái thứ rác rưởi bỏ đi, chả được việc gì, chỉ biết dựa vào chủ tịch Phong Vân! Bây giờ chỗ chống lưng của anh ta sắp đổ rồi, anh ta là cái thá gì chứ!”.
Bốn người nhà họ Lâm tức giận, hận không thể đạp ngã Tân Vũ Phong.
Họ không biết rằng mình được mời tham gia buổi lễ là nhờ Tần Vũ Phong.
Tần Vũ Phong gửi thiệp mời, hy vọng nhà họ Lâm có thể trở thành trò cười trước sự chứng kiến của tất cả mọi người.
Không ngờ…bọn họ lại hiểu lầm, cho rằng chiến thần Thiên Vũ định tỏ tình với Lâm Yến Vân!
Họ nghĩ nhiều thật đấy!
Bây giờ họ cười hạnh phúc bao nhiêu thì sau này họ sẽ khóc lóc thảm. thiết bấy nhiêu!
Ngay sau đó, Tần Vũ Phong nắm tay Lâm Kiều Như đi vào hội trường.
Địa vị của họ rất cao, chỉ đứng sau đại diện của bốn người hoàng tử và tám nhà tài phiệt.
Vị trí của gia đình Lâm Yến Vân cũng cách họ không xa.
Nhìn thấy nhiều bộ lão ngồi bên cạnh, Lâm Kiều Như có chút không thoải mái, trầm giọng nói: “Tần Vũ Phong, tìm cơ hội rồi về sớm đi… nếu không, Lâm Yến Vân sẽ làm khó mọi chuyện đó” Nó chắc chắn sẽ không dừng lại đâu!”.
“Kiều Như, em thực sự nghĩ cô ta…là đối tượng được chiến thần Thiên Vũ tỏ tình à?”
“Chẳng lẽ không phải a?” Lâm Kiều Như hỏi với đôi mắt ngấn nước.
“Chiến thần Thiên Vũ không phải kẻ ngốc, xem như anh ấy có thích. em chứ cũng không bao giờ thích Lâm Yến Vân đâu!” Tần Vũ Phong cười nói.
“Suyt, đừng nói nhảm!”. Lâm Kiều Như không khỏi căng thẳng.
Chỉ trích chiến thần sau lưng, chuyện này nếu như bị người khác nghe được, đúng là to chuyện!.
Đúng lúc này, một bản chiến ca hào hùng vang lên. Mọi người có mặt đều vui mừng vì họ đều biết bài này. Lễ trao quân hàm bắt đầu!