Chương
Nghe thấy lời này, Tần Vũ Phong trong lòng hoảng loạn, cảm thấy một dự cảm không lành.
Tần Vũ Phong tuy rằng thân ở biên giới phía bắc, nhưng lúc nào cũng nuôi ý báo thù, bao năm nay cũng luôn thăm dò tin tức của Tần Phiệt!
Tần Thiên Vương người này, đa mưu túc trí, nhìn xa trông rộng, dường như không có chỗ sơ hở. Nếu ông ta muốn bắt anh, cũng không thể nào phải những tên tiểu tốt đến được, nhất định vẫn còn kẻ đứng sau! “Đoàng!”
“Đoàng!”
“Đoàng!” Đúng trong lúc này, phía xa phát ra ba tiếng nổ vang trời, giống như trời long đất lở. Chỉ nhìn thấy ba bóng dáng, giống như giông lốc kéo đến.
Một người Trầm Cư, một người vác rìu, một người cầm súng. Bỗng xuất hiện thể tiến công thành ba góc, bao vây lấy Tân Vũ Phong, cảnh tượng rùng rợn cũng cuồn cuộn kéo đến. Trong yếu ngoài mạnh! Đó là ba vị võ đạo tông sư!
Cần phải biết, tông sư như rồng, rất nhiều người sống cả đời cũng chưa chắc đã gặp được một vị, Bây giờ vì để đối phó Tân Vũ Phong, Tân Phiệt lại phải cả ba vị, cũng coi như là một người có tầm. Trong một trăm mét vuông, giống như một mảng “xa lưới bắt chim”.
Trong không khí, mù mịt dày đặc mùi tanh của máu. Phía xa xa có hàng trăm hộ vệ của Tân Phiệt, người người run rẩy, cầm như hến, ngay cả thở mạnh cũng không dám. Trận đấu kịch liệt này, không dành cho bọn họ chen chân vào.
Đối diện với ba kẻ địch mạnh, sắc mặt Tần Vũ Phong, không có biến đổi gì khác biệt lắm. Anh không những không sợ, mà ngược lại còn biểu lộ ra vẻ nóng lòng muốn thử, ngạo mạn nói: “Tân Vũ Phong tôi tung hoành ngang dọc bốn biển, không ngại các bề trên!”.
“Còn dám đứng đó chờ chết, thì hãy xưng tên ra đây!” Trong những câu từ, chứa đầy vẻ thô bạo, dường như có thể xem thường tất cả kẻ địch trên dưới thiên hạ.
“Đứng thứ ba mươi lăm Hổ Bảng, Đạo Đoạt Mệnh Trầm Cư”. Trầm Cự là một người đàn ông mặt trắng, giọng nói ôn hòa xen lẫn chút cay nghiệt.
Eo anh ta treo một cái đao lưỡi cong, cho dù vẫn chưa rút khỏi bao, nhưng đã lộ ra vẻ sắc bén, khiến người khác không dám xem thường.
“Đứng thứ mười tám Hổ Bảng, búa đập Lý Tôn” Người đàn ông vác rìu khắp mặt đầy rẫu, giọng nói vang như chuông đồng, khí chất cao ngút tận trời. Đối rìu màu bạch kim trên đôi vai, thậm chí nặng đến năm trăm cấn, tỳ tiện đập một phát cũng có thể xuyên vỡ tường thành.
“Đứng thứ ba Hổ Bảng, thần súng Vương Hán Đại”.
Người đàn ông tuấn tú cuối cùng, đôi lông mày sắc như cánh ngôi sao, thân hình khỏe mạnh cường tráng, cơ bắp trên người hiện ra sức mạnh vô biên.
Trong tay cầm một khẩu súng dài màu bạc, trên thân sủng tỏa ra một ánh sáng chói, chói lóa cả mắt. Nếu như là người trong võ lâm, nghe thấy tên của ba người này, chỉ sợ sẽ bị dọa cho mất mật, lập tức quỳ xuống cầu xin. Thế giới võ đạo Đại Ninh, truyền xuống trên nghìn năm, cao thủ nhiều như mây.
Tuy rằng trong hàng triệu người, mới có thể có một tông sư, nhưng Đại Ninh có đủ hơn một tỷ người, nhìn tổng quát toàn quốc, cũng có thể sinh ra hơn một nghìn tông sư.
Mà võ đạo tông sư, cũng có nhiều cấp bậc khác nhau! Người có danh tiếng, xếp vào hai bảng xếp hạng. Long Bảng, Hổ Bảng! Long Bảng có mười chỗ, có thể nói là mười người tài giỏi xuất chúng nhất của toàn thế giới. Mỗi người, mỗi lần xuất hiện đều thoắt ẩn thoắt hiện, đối với người bình thường mà nói, giống như một vị thần vậy. Còn Hổ Bảng, sẽ có ba mươi sáu cái tên.
Tuy rằng khi so với Long Bảng thì kém hơn một bậc, nhưng có thể có tên trong Hổ Bảng, thì cũng đều là những người hào kiệt, đạt được những chiến tích huy hoàng không ai có thể so bì được.
Ba vị cao thủ trong Hổ Bảng trước mặt đây, tùy tiện chọn một người ra, đều có thể san bằng cả Dương Hải!
Đặc biệt là thần sùng Vương Hán Đại, xếp ở vị trí thứ ba trong Hổ Bảng, nếu như tu luyện thêm mười mấy năm nữa, thậm chí còn có thể leo lên Long Bảng.