Chương
“Cái gì?”
Tần Vũ Phong còn tưởng đâu mình nghe lầm.
Trong phòng chỉ có một chiếc giường nhỏ, kêu anh ở lại qua đêm, thế không phải là hai người phải chung giường chung gối sao?
Nhận ra được vẻ mặt kỳ lạ của anh, Lâm Kiều Như chợt hiểu ra, vội vàng giải thích: “Anh tuyệt đối đừng hiểu lầm! Ra ngoài ở khách sạn quá đắt, anh mới vừa rời khỏi nhà họ Lâm, trên người cũng không có tiền bạc gì, nếu anh không chê thì có thể ở lại nhà tôi nằm dưới đất…”
Tần Vũ Phong biết mình hiểu sai ý rồi, hơi lúng túng nhưng vẫn bắt tay vào hành động, mau chóng trải chăn nằm xuống đất.
“Kiều Như, ngủ ngon!”
Anh tắt đèn, trong phòng trở nên tối om.
Lâm Kiều Như nằm trên giường, cảm xúc có chút phức tạp.
Dù sao cô cũng là một cô gái nhà lành, chưa bao giờ ở cùng một phòng với một người đàn ông như thế này, hơn nữa Tần Vũ Phong còn là “anh rể cũ” của cô.
Nhưng mà cô lại có một sự tin tưởng không thể nói ra được đôi với Tần Vũ Phong, dường như chỉ cần có Tần Vũ Phong ở bên cạnh thì cho dù gặp phải chuyện gì cũng không cần sợ hãi.
Chẳng mấy chốc Tân Vũ Phong đã đi vào mộng đẹp.
Không biết qua bao lâu, anh đột nhiên bị một giọng hét chói tai đánh thức.
“AI Không được!”
“Mẹt! Đừng bỏ lại conl”
Tần Vũ Phong chợt mở choàng mắt ra, lại phát hiện Lâm Kiều Như đang gặp ác mộng, có lẽ mơ thấy người mẹ bị bệnh, khóe mắt còn chảy xuống nước mắt long lanh.
Tần Vũ Phong ngồi bên giường, nhẹ nhàng thay cô lau đi một giọt nước mắt.
Tay anh đã từng cầm chiến đao nhuốm máu, từng vặn gãy đầu của kẻ địch, cũng từng chỉ huy thiên quân vạn mã…
Nhưng giờ phút này động tác lại vô cùng dịu dàng.
Nhìn gương mặt như thiên thần kia, trong lòng Tần Vũ Phong âm thầm thề hẹn.
“Kiều Như, em đã từng phải chịu đựng vô số uất ức, nhưng từ nay về sau có anh đến bảo vệ cho eml”
“Cho dù là ông trời cũng không thể làm tổn thương em chút nào!”
Sáng sớm hôm sau, Lâm Kiều Như rửa mặt xong xuôi, chuẩn bị bữa sáng cho Tần Vũ Phong sau đó lập tức ra ngoài làm việc.
Cô nhất định phải nhanh chóng kiếm tiền, gom góp tiền giải phẫu cho mẹ.
Tần Vũ Phong cũng không hề ngăn cản, bởi vì chỉ cần Thần y Tiết đến Dương Hải rồi thì sẽ nhanh chóng trị khỏi bệnh cho mẹ cô.
“Ting tỉng ting!”
Đột nhiên điện thoại di động của anh reo lên, là Tiêu Mặc Chiến gọi đến.
“Đại nhân, chủ tịch thành phố Dương Hải, Tạ Đông Chính hôm nay đãi tiệc ở Nhà hàng Thanh Vân, muốn mời ngài đến tham dự!” Tiêu Mặc Chiến cung kính báo cáo.
Tạ Đông Chính!
Đây chính là quan chức cao nhất của Dương Hải, vô số nhà giàu quyền quý đều muốn nịnh bợ.
Trước đó mấy hôm, hơn một ngàn tráng sĩ Biên giới phía Bắc đã đến Dương Hải mời Tần Vũ Phong xuống núi.
Trận chiến lớn như vậy nhưng không giấu được Tạ Đông Chính.