Chương
Một khu vườn cổ kính ở trung tâm thành phố.
Khu vực xung quanh có vô số lính canh canh gác, và đó là dinh thự của phó Tổng đốc tỉnh Thạch Trì, Dương Thiên Hải.
Trong phòng sách. Dương Thiên Hải ngồi trên ghế bành.
Tuy rằng tuổi đã cao, nhưng do chăm sóc tốt, mặt trắng không một cọng râu, khí chất phi phàm, vừa nhìn đã biết là một người có địa vị cao quý.
ở phía đối diện, là một cặp bố con. Chủ nhà họ Lăng Lăng Thừa Nguyên và Lăng Ngụy.
Ngày thường, bố con nhà họ Lăng không coi ai ra gì, hoành hành ngang dọc ở trong tỉnh.
Nhưng ở trước mặt Dương Thiên Hải, hai người đều run rẩy, thậm chí còn không dám thở mạnh. “Ông Dương, nhà họ Lăng của chúng tôi đang gặp khó khăn, mong ngài vì mối quan hệ hồi đó mà giúp đỡ!”. Lăng Thừa Nguyên lấy ra một túi gấm cung kính đưa ra.
“Theo như tôi biết thì gần đây nhà họ Lăng đang ngày một phát triển, không nên thảm hại như vậy chứ?” Dương Thiên Hải nhẹ giọng hỏi.
Với tư cách là phó Tổng đốc, mọi chuyện lớn nhỏ ở trong tỉnh ông ta đều nắm rõ trong lòng bàn tay.
Trong những năm qua, với sự hỗ trợ của ông ta, nhà họ Lăng đã trở thành nhà giàu nhất ở trong tỉnh.
Bây giờ, đột nhiên cầu cứu trợ giúp, thực sự là có chút kỳ lạ!
“Ông Dương, người mà chúng tôi động vào lần này có lại lịch không nhỏ!” Lăng Ngụy giải thích.
“Lai lịch có lớn nữa, thì ở trong tỉnh Thạch Trì này, có ai còn lớn hơn tôi?
“Người đó tên là Tần Vũ Phong, là một thanh niên trẻ tuổi, thực lực còn kém xa ông, nhưng… Lăng Ngụy quay đầu, giọng nói ngập ngừng.
“Nhưng cái gì?”
Dương Thiên Hải nhướng mày: “Chẳng lẽ…người đó là quyền quý ở Đế Đô, hay là người thân của hoàng thượng?”
Theo ông ta, chỉ có cậu chủ quý tộc có gia cảnh nổi bật mới có thể ép nhà họ Lăng đến mức này. “Đều không phải!”
Lăng Ngụy lắc đầu, trong mắt hiện lên một chút oán hận: “Anh ta đến. từ phía Bắc, được một quan to tam phẩm chống lưng, anh ta đã đánh gãy tay chân của em tôi.”
Tiếp theo, Lăng Ngụy giải thích những gì đã xảy ra. Tất nhiên, anh ta giữ im lặng về việc mình giết chết Quách Thường Lân, còn đổi trắng thay đen, thật giả lẫn lộn.
Anh ta đẩy mọi tội lỗi lên vai Tần Vũ Phong, miêu tả Tần Vũ Phong là kẻ độc ác. “Ông Dương, bây giờ em của tôi đã trở thành tàn phế rồi, bức tranh Sơn hà xã tắc’ đáng giá hơn ba trăm tỷ cũng bị anh ta cướp đi! Tôi xin ông…hãy tìm lại công bằng cho nhà họ Lăng chúng tôi!”
Lăng Ngụy bật khóc, giả vờ bộ dạng đáng thương. Lăng Thừa Nguyên cũng nắm chặt tay, mong chờ.
“Ôi.”
Đột nhiên, Dương Thiên Hải thở dài: “Không lâu trước đây, vị chiến thần Thiên Vũ ở biên giới phía Bắc được mệnh danh là đứng đầu trong hàng trăm vị trướng, tung hoành khắp nơi! Chuyện này có liên quan đến biên giới phía Bắc, tôi thật sự không muốn kiểm chuyện! Có điều năm đó nhà họ Lăng có ơn với tôi, nếu đã mang túi gấm đến nhờ giúp đỡ, tôi cũng không thể làm ngơ!”.
“Cảm ơn ông Dương!” Lăng Ngụy rất vui mừng, trong lòng nghĩ mình được cứu rồi.
Theo anh ta, chỉ cần Dương Thiên Hải hành động, đối phó một Tần Vũ Phong rất dễ dàng.
“Ơn đức của ông Dương! Nhà họ Lăng sẽ không bao giờ quên! Đúng lúc tôi có được một cây sâm vua mấy nghìn năm tuổi từ một người bạn, vài ngày nữa tôi sẽ mang đến cho ông!”
Lăng Thừa Nguyên không chỉ nói hay mà còn mang lại nhiều lợi ích thiết thực.
Sâm vua nghìn năm, một loại cây có giá ba tỷ, mà còn cực kỳ hiếm, đó là đồ vô giá.
Mặc dù đã hết đồ quý, nhưng nhà họ Lăng không muốn từ bỏ chỗ dựa vững chắc như Dương Thiên Hải, vì vậy họ đương nhiên không tiếc công sức để xây dựng một mối quan hệ tốt đẹp. “Mang bút và mực ra đây!”
Dương Viên Sơn xua tay ra lệnh cho người hầu mài mực.
Chỉ thấy ông ta đặt bút, nét chữ như rồng rắn, thể hiện phong thái của một nhà thư pháp lớn.
Ngay sau đó, đã viết ra một câu đối – “Núi cao còn có núi cao hơn!”